HẮC NGUYỆT CHI QUANG HẬU CUNG - PHÂN 18 - Ta luôn thích ngươi!

Cập nhật lúc: 2024-07-06 18:20:01
Lượt xem: 155

52.

Vì ta sắp đến, cả chùa từ trên xuống dưới đã chuẩn bị sẵn sàng, ngoài ta ra không có người ngoài.

 

Đến chùa Báo Quốc, ta bỏ mặc Cao Mặc Hoài, tự mình đi thắp hương, xin quẻ, và bỏ tiền công đức.

 

Nghĩ một lúc, ta lại cầu thêm hai lá bùa bình an.

 

Gần đây cả triều đình và hậu cung đều có chút bất ổn, Cao Mặc Hoài thay Cố Trọng Diễn nắm quyền, hành động sấm sét, đắc tội không ít người.

 

Thực ra ta không tin lắm vào chuyện ma quỷ, nhưng cầu cho tâm an.

 

Ta vốn định lúc về sẽ tặng bùa bình an cho hắn, không ngờ nửa đường, xe ngựa của chúng ta lại sa vào hố.

 

Cao Mặc Hoài nhíu mày, hỏi to bên ngoài.

 

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

 

Một tiểu thái giám vội vã chạy đến.

 

"Bẩm báo Cao tổng quản, xe ngựa của chúng ta bị sa vào hố, có lẽ phải chờ một lúc."

 

Cao Mặc Hoài chửi rủa.

 

"Bọn vô dụng, chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong."

 

Hắn dặn dò ta ở yên trong xe, sau đó xuống xe kiểm tra tình hình.

 

Không ngờ, hắn vừa xuống xe, biến cố đã xảy ra.

 

Bên ngoài vang lên tiếng đao kiếm va chạm.

 

Mơ hồ, ta nghe thấy giọng nói của một người nữ nhân.

 

"Yêu phi và tên cẩu thái giám kia đều ở đây, gi.ế.t ch/ế/t bọn chúng để báo thù cho cô mẫu!"

 

Là Phùng Tuyết Như và Tần tiên sinh?!

 

Ta vô cùng kinh hãi.

 

Muốn vén rèm nhìn ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, lại thấy một mũi tên đột ngột rơi xuống bên chân ta.

 

Cao Mặc Hoài cầm kiếm, đang đánh cùng vài hắc y nhân.

 

Thấy ta ló đầu ra, hắn vội vàng đẩy đầu ta vào trong.

 

"Quay vô!"

 

Hắc y nhân sau lưng hắn nhân cơ hội c.h.é.m một nhát vào lưng của hắn.

 

Cao Mặc Hoài đau đớn rên rỉ, xoay người lại, c.h.é.m đầu tên đó.

 

Nhưng ta lại thấy sau lưng hắn là một vết c.h.é.m dài, m.á.u chảy không ngừng từ nơi đó.

 

Ta sợ hãi khóc lên.

 

"Cao Mặc Hoài! Ngươi không sao chứ?"

 

Lũ hắc y nhân kia đều là sát thủ được huấn luyện bài bản, thị vệ bình hường không thể địch nổi, trên mặt đất la liệt người ch/ế/t và bị thương.

 

Cao Mặc Hoài thấy không thể địch nổi, nhanh chóng c.h.é.m ch/ế/t hai tên, nhảy lên xe ngựa, quay lại hét với ta: “Ngồi vững!”.

 

Một kiếm đ.â.m vào m.ô.n.g ngựa, con ngựa hoảng sợ, bắt đầu điên cuồng phóng đi như một mũi tên.

 

53.

Con ngựa hoảng sợ chạy loạn xạ, hoàn toàn không thể kiểm soát phương hướng.

 

Cũng không biết chạy được bao lâu, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, con ngựa kiệt sức mới chịu dừng lại.

 

Ta vội vàng đi xem xét tình hình của Cao Mặc Hoài.

 

Lại chỉ thấy hắn đang bất động ngồi đó, trong tay vẫn nắm chặt dây cương, trên lưng toàn bộ là máu, y phục ướt đẫm, hắn đã bất tỉnh, ngất đi rồi.

 

Ta kinh hãi, nhìn xung quanh, lo sợ những kẻ đó sẽ truy đuổi tới.

 

Để trốn tránh truy binh, ta cắn răng đỡ Cao Mặc Hoài xuống xe, cho ngựa cùng xe ngựa chạy đi.

 

Ở đây hoang vu vắng vẻ không có chỗ trú ẩn, ta dìu dắt Cao Mặc Hoài tìm một ngôi miếu đổ nát để ẩn náu.

 

Cao Mặc Hoài bị thương rất nặng, vết c.h.é.m đó gần như rạch từ xương bả vai đến thắt lưng.

 

Ta run rẩy cởi bỏ áo ngoài của hắn, từ trong tay áo hắn lấy ra kim sang dược để thoa lên vết thương, sau đó xé tà váy của mình để băng bó cho hắn, m.á.u mới dần ngưng chảy.

 

Nhưng không biết có phải do mất m.á.u quá nhiều hay không, sắc mặt của Cao Mặc Hoài rất khó coi, vẫn hôn mê bất tỉnh.

 

Nửa đêm, ta mơ màng nghe tiếng ho, vội vàng thức dậy kiểm tra, lại phát hiện trán Cao Mặc Hoài nóng đến mức dọa người.

 

Ta hoảng hốt lay Cao Mặc Hoài.

 

"Cao Mặc Hoài, ngươi tỉnh lại!"

 

"Ngươi không thể ngủ tiếp được, chúng ta phải rời khỏi đây, bằng không ngươi sẽ ch/ế/t!"

 

Nơi này ngay cả nước nóng cũng không có, vết thương của Cao Mặc Hoài lại nghiêm trọng như vậy, nếu không tìm đại phu chữa trị, ta không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.

 

Hắn chậm rãi mở mắt nhìn ta một cái, rồi lại nhắm mắt.

 

Trong lòng mừng rỡ, ta nói với hắn: "Ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút, ta đi tìm xem gần đây có ngôi làng nào không, tìm người cứu ngươi!"

 

Nhưng Cao Mặc Hoài lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lắc đầu với ta: "Đừng đi!"

 

"Truy binh vẫn còn, lỡ như bị bọn chúng phát hiện, chúng ta ch/ế/t chắc."

 

Ta lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"

 

Cao Mặc Hoài nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn, nói với ta: "Nghiên Nghiên, ta rất lạnh."

 

Ta vội vàng đỡ hắn dậy, để hắn dựa vào trong lòng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hac-nguyet-chi-quang-hau-cung/phan-18-ta-luon-thich-nguoi.html.]

 

Nghĩ ngợi một hồi, lại cởi áo ngoài khoác hờ lên người hắn.

 

"Như vậy thì sao? Có tốt hơn một chút không?"

 

Cao Mặc Hoài yếu ớt cười với ta: "Ừm."

 

Nhìn hắn như vậy, giọng ta không tự chủ được mà nghẹn ngào.

 

"Cao Mặc Hoài, đừng sợ."

 

"Chờ trời sáng, sẽ có người đến cứu chúng ta!"

 

Cao Mặc Hoài: "Ừm."

 

"Ta sau này sẽ không bao giờ giận ngươi nữa, đều nghe lời ngươi, ngươi đừng ch/ế/t."

 

Cao Mặc Hoài: "Ừm."

 

Ta không kiềm chế được cảm xúc của mình, ôm lấy hắn mà khóc nức nở.

 

"Đều là lỗi của ta, nếu không phải ta muốn đến chùa Báo Quốc cầu nguyện, chúng ta sẽ không gặp thích khách, ngươi... ngươi cũng sẽ không bị thương."

 

Đầu Cao Mặc Hoài cọ cọ vào vai ta: "Nói gì ngốc vậy, Phùng Tuyết Như mưu đồ nhiều năm, sớm có ý định gi.ế.t chúng ta, không phải hôm nay cũng sẽ là lúc khác."

 

"Thật đáng cười, Cao Mặc Hoài ta ngày ngày săn nhạn, lại bị nhạn mổ vào mắt."

 

54.

Nửa đêm về sáng, ý thức của Cao Mặc Hoài dần dần mơ hồ, mồ hôi ròng ròng.

 

Lơ mơ, ta nghe thấy hắn khe khẽ nức nở, miệng lẩm bẩm: "Mẫu thân."

 

Ta hơi choáng váng, đúng vậy, Cao Mặc Hoài dù có lạnh lùng đến đâu cũng không phải từ đá chui ra.

 

Hắn cũng là có phụ mẫu sinh thành, dưỡng dục.

 

Chỉ không biết là phụ mẫu nào nhẫn tâm đến mức đưa con vào cung làm thái giám từ khi còn nhỏ.

 

Ta thầm nghĩ, nếu hắn có thể qua khỏi kiếp này, trở về, ta sẽ đối xử tốt với hắn hơn.

 

Ta muốn nói với hắn, rằng thực ra ta luôn thích hắn.

 

Từ nhỏ đến lớn, hắn là người đầu tiên bảo vệ ta.

 

Là hắn đưa ta rời khỏi Tiêu gia, giúp ta từng bước đi đến vị trí ngày hôm nay.

 

Nhưng không biết có phải do ta mệnh khắc khổ hay không, những người tốt với ta đều gặp bất hạnh.

 

Lúc trời sắp sáng, bên ngoài vang lên tiếng của những hắc y nhân.

 

"Ch/ế/t tiệt, tìm cả đêm, ả yêu phi và tên cẩu thái giám chạy đi đâu rồi?"

 

"Hừ! Tên cẩu thái giám đó bị thương nặng như vậy, chạy không xa được đâu, vào tìm đi."

 

Cao Mặc Hoài đột ngột tỉnh dậy, lê thân thể đầy thương tích, chống kiếm xuống đất, nói với ta: "Nhanh đi!"

 

Ta kéo tay hắn: "Muốn đi thì cùng đi!"

 

Cao Mặc Hoài tức giận trừng mắt nhìn ta: "Ngươi là Thái tử phi, ngươi không thể ch/ế/t!"

 

Ta lắc đầu: "Ta sẽ không để ngươi ch/ế/t một mình, nếu ch/ế/t thì cùng ch/ế/t!"

 

Hắn không thể lay chuyển được ta, chỉ có thể cùng ta chạy ra khỏi cửa sau của miếu hoang.

 

Ra khỏi cửa sau, là một ngọn núi nhỏ, vết thương của Cao Mặc Hoài không thể đi xa, chúng ta trốn vào một khu rừng.

 

Ta đỡ hắn dựa vào thân cây nghỉ ngơi, m.á.u từ sau lưng hắn thấm ướt áo, vết thương lại nứt ra.

 

Ta nhìn hắn như vậy, cắn chặt răng.

 

"Ta đi dụ dỗ bọn chúng đi, ngươi trốn kỹ!"

 

Nhưng Cao Mặc Hoài lại nắm chặt lấy ta, lắc đầu với ta.

 

"Tiêu Nghiên Nghiên, ta không xong rồi... Có vài câu muốn dặn dò ngươi."

 

"Thái tử điện hạ bệnh nặng, bệ hạ đã hạ mật chiếu, một khi thái tử điện hạ băng hà, tất cả phi tần trong Đông cung đều phải tuẫn táng."

 

"Ngươi không muốn ch/ế/t, thì phải nhanh chóng mang thai cốt nhục của Thái tử điện hạ!"

 

"Còn nữa, những tích góp của ta, đều cất giấu trong nhà riêng ta mua bên ngoài, sau khi ta ch/ế/t, tất cả đều thuộc về ngươi."

 

"Chìa khóa, là miếng ngọc bội ta đeo trên thắt lưng..."

 

Nhận thức được Cao Mặc Hoài đang dặn dò di ngôn, ta hoàn toàn hoảng loạn.

 

"Cao Mặc Hoài! Ngươi đừng nói!"

 

"Ta và Thái tử điện hạ sẽ không có con, chúng ta vẫn luôn... chưa từng phu thê chi thực*."

 

*phu thê chi thực: làm chuyện vợ chồng

 

"Ta luôn thích ngươi!"

 

Cao Mặc Hoài nghe được lời ta nói, đột nhiên sững người, như không thể tin vào tai mình.

 

Lâu thật lâu sau, ta thấy hốc mắt hắn ươn ướt, hắn đưa tay khẽ khàng vuốt ve chóp mũi ta: "Nữ nhân ngốc này."

 

Ta muốn nói gì đó, nhưng bỗng cảm thấy gáy mình nhói đau, hai mắt tối sầm, ngất lịm đi.

 

Hình ảnh cuối cùng ta nhìn thấy là Cao Mặc Hoài lao về phía vách đá.

 

Khi ta tỉnh lại lần nữa, trên tay chỉ còn lại miếng ngọc bội Cao Mặc Hoài đưa ta, trên cổ tay còn đeo thêm một chiếc vòng tay bạc nguyên chất.

 

Dù là đồ mới, nhưng kiểu dáng lại giống hệt chiếc vòng mà Trương di nương năm xưa tặng ta.

 

Hắn biết, hóa ra hắn vẫn luôn biết...

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện này tình tiết mới mẻ, câu chuyện rõ ràng mạch lạc. Phải chi tác giả viết thành truyện dài luôn thì đã hơn

    Rain 3 tuần trước · Trả lời

Loading...