Hạ Tư Quân - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-06 20:52:42
Lượt xem: 2,754

Cái gì?   

Ta có chút nghi hoặc, đột nhiên cảm giác được tay Tiết Hoài lén nắm tay ta, đưa gần tới thân thể hắn.

 

Chiếc áo choàng rộng thùng thình của Tiết Hoài che ta lại, cũng che khuất ánh mắt tò mò.   

Bàn tay của ta được đặt trên cơ bụng rắn chắc của hắn.  

 

Mặt ta đỏ bừng lên.   

Hắn mỉm cười, lại đưa tay của ta đi xuống --   

Ký ức ta lại trở về năm đó.   

 

“Tư Quân, chúng ta còn chưa bái đường, cũng không trao đổi hôn thư…” Hắn nói.   

 

Ta đang bận rộn xử lý dược phẩm, cắt ngang lời hắn: “Không phải ngươi không có những thứ đó sao?”

 

Ban đầu, hắn nói cho ta biết hắn tên là Tiết Hoài, cùng tên với vị đại tướng quân kia.   

Sau đó, hắn mới nói cho ta biết, hắn chính là đại tướng quân kia.

 

Người muốn giế.t hắn quá nhiều, nên hắn không thể sử dụng tên của hắn đến quan phủ đăng ký thành thân cùng ta được.   

 

“Chúng ta có thể bái đường trước.” Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh ta, nói chuyện vừa ngang ngược vừa bá đạo như trước đây, tay còn đang quấy rối chỗ khác.

Khi hắn muốn chạm vào Hạc Hồng Thảo, ta ngăn hắn lại.   

Chất lỏng của loại thảo mộc này rất khó làm sạch.   

 

Nghe vậy không biết hắn nghĩ tới cái gì, khóe miệng hiện lên một nụ cười làm cho người ta bất an.   

 

Quả nhiên, ngay trong đêm đó hắn nói rằng muốn ta ghi tên hắn lên thân thể mình.

Đương nhiên ta sẽ không đáp ứng yêu cầu vô lý này.   

 

“Sao ngươi không tự khắc tên ta đi!” 

Hắn lại không do dự chút nào liền đồng ý.

Ta cũng đành phải đồng ý theo.   

Nhưng sau đó, ta khắc cho hắn, không khắc cho mình.   

 

Dù sao hắn cũng không nhìn thấy.   

Bây giờ, hắn kéo tay ta đến chỗ ba chữ “Hạ Tư Quân” kia.   

Ta có thể nghĩ đến dáng chữ xiêu vẹo màu đỏ tươi ấy.   

 

“Hạ Tư Quân, ngươi chậm trễ ba năm, bội tình bạc nghĩa, có nhận hay không?”

 

Tiết Hoài chăm chú nhìn ta: “Ngươi làm như vậy, thật sự cho rằng ta chưa phát hiện ra sao?”

Thì ra hắn đã sớm biết Hạ Gia Dư không phải Hạ Tư Quân.  

 

Nhưng đã như vậy, vì sao hắn lại ở cùng phòng với kẻ lừa đảo Hạ Gia Dư này? Tại sao bây giờ mới nói cho ta?

 

Mặt ta vốn đỏ bừng, lại nhớ tới từng chuyện xảy ra trong một năm qua, cố gắng bình tĩnh lại.   

 

Ta nhắm mắt lại, cảm xúc cuồn cuộn chậm rãi trở về bình tĩnh.   

Ta là Hạ Tư Quân thì sao?   

 

Hạ Gia Dư mắt thấy chuyện đã bị vạch trần, trong mắt hiện lên ác ý: “Tiết lang, là nàng ta không cần ngươi, nàng ta dùng ngươi đổi lấy thân phận tiểu thư tướng phủ cùng trăm lượng hoàng kim!”

 

Đúng vậy, đó là tâm nguyện của mẫu thân ta, về sau hầu hết đều là vì Tiết Hoài.   

 

Nhưng đó cũng là ta gieo gió gặt bão, là ta không nỡ buông tay, là ta đang đán.h cược.   

Nhưng ta đã thất bại.   

Khi đó, Hạ Thiên Thành tới tìm ta, bảo ta nhường chỗ cho Hạ Gia Dư.   

 

Ta không chút nghĩ ngợi đã lắc đầu từ chối.   

Nhưng sau đó, ông ta lấy quyền ra uy hiế.p, lấy thân phận Thừa tướng ép buộc, lấy thân phận phụ thân dụ dỗ.   

 

Ông ta lại nói: “Mắt của Tiết Hoài bị như vậy ba năm rồi vẫn chưa khỏi, ngươi không muốn mắt hắn khỏi sao? Chỉ cần ngươi chịu rời đi, ta lập tức đưa hắn trở về, sẽ có đại phu tốt nhất điều trị cho hắn.”   

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ha-tu-quan/chuong-10.html.]

“Loại người như ngươi, nói ngươi cũng không hiểu, chỉ có ta có thể bảo vệ hắn, ngươi giữ hắn ở bên mình chỉ làm hại hắn thôi.”

 

Ta cũng hỏi nhà Tiết Hoài ở nơi nào, có muốn trở về hay không.   

 

Hắn nói tình huống trong nhà phức tạp, hắn mất hai mắt rồi trở về, chỉ sợ tính mạng khó được bảo đảm.   

 

Ta không tin người phụ thân này.   

Ánh mắt Tiết Hoài ta có phương pháp trị liệu, nhưng bởi vì không có tiề.n nên ta chỉ có thể chọn thuốc rẻ có hiệu quả chậm nhất.   

 

Vì vậy, ta nói: “Ta còn muốn một trăm lượng hoàng kim, sau khi lấy được, ta sẽ rời đi trong vòng ba mươi ngày.”

 

Hạ Thiên Thành cười nói: “Trăm lượng hoàng kim?” 

 

“Có thể.”

 

Ông ta lại nói: “Nhưng ba mươi ngày quá lâu.”

Sau một hồi kì kèo, Hạ Thiên Thành cho ta bảy ngày.   

 

Đúng vậy, ta đang đán.h cược trong vòng bảy ngày Tiết Hoài có thể mở mắt, có thể nhìn thấy ta.   

 

Nhưng ta đã thất bại.   

 

Trăm lượng hoàng kim bị tiêu hết, nhưng Tiết Hoài vẫn chưa có dấu hiệu nhìn thấy.

Lúc này, ta tự ti với trình độ y thuật của mình vô cùng.

 

Nữ tử thật sự không thể làm nghề y sao?   

Ta cùng mẫu thân ta chỉ xứng làm nữ nhân hái thuốc ư?

 

Ta nhớ lại một đêm khi còn bé, bên ngoài lửa cao ngút trời, cùng với tiếng mắng chử.i không dứt.   

Mẫu thân ôm lấy ta xông ra ngoài, mặc dù ta chật vật, nhưng chỉ bị hít vào chút khói thuốc, nhưng mẫu thân ta lại bị đốt đến da tróc thịt bong.

 

Dù vậy, đám người bên ngoài Lý gia vẫn không muốn tha cho bà ấy, đá bà ấy càng mạnh hơn.   

Cuối cùng mẫu thân ta không sống qua mùa đông năm đó.  

 

Lúc nằm trên giường bện.h, bà ấy bảo ta không nên tùy ý cứu người nữa.   

Chẳng lẽ đây là số mệnh sao?   

Chẳng lẽ lúc trước ta không nên cứu Tiết Hoài?   

 

Sau khi mất hết hi vọng, ta lấy một chút tiề.n bạc còn lại chôn ở trong viện, xem như để lại đường lui cho mình, sau đó theo lời hứa đến kinh thành cùng Hạ Thiên Thành.   

 

Sau đó, tin tức Tiết Hoài hồi phục sau ba tháng truyền đến tai ta.   

 

Quả nhiên, vẫn là Hạ Thiên Thành tìm được đại phu lợi hại.   

 

Khi đó Hạ Gia Dư đã ở cùng với hắn.

Thiếu nữ si tâm không thay đổi cẩn thận chăm sóc Đại tướng quân bị trọng thương, Đại tướng quân mang nàng ta theo bên người, ngoại trừ ra chiến trường thì đều như hình với bóng.   

…   

Chuyện tiếp theo ta không nghe nổi nữa.   

Thời gian một năm này cũng không phải là quá nhẹ nhàng.   

Nhiều lần nửa đêm mơ, ta đều gọi tên Tiết Hoài.   

Nhưng hắn ở Bắc Cương xa xôi, coi Hạ Gia Dư là ta.   

 

Hạ Gia Dư quả thực hữu dụng hơn ta, giống như Hạ Thiên Thành chọn Vương thị mà không phải mẫu thân ta vậy.   

 

Tiết Hoài mỉm cười nói: “Nàng dùng ta đổi lấy cái gì, ta cũng không quan tâm.”

 

Hắn thích ta sao?   

Nhưng một năm này cũng không phải một câu “Không quan tâm” của hắn là có thể không xoá được.   

Một năm này, hắn và Hạ Gia Dư là một cặp đôi, giai thoại truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.   

Một năm này, ta bị người Hạ gia ức hiế.p, từng đêm chờ đợi hắn, sau đó, tâm ta dần nguội, người dần dần chế.t lặng.   

 

Ta thoát khỏi vòng tay hắn.   

“Tiết tướng quân, xin tự trọng, hiện tại ta là phu nhân của Đổng Tiên.”

Bình luận

1 bình luận

Loading...