Gương vỡ lại lành - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:07:51
Lượt xem: 101

7

 

Ánh trăng trong trẻo tỏa ra sắc trắng nhạt mát mẻ.

 

Đối diện với bãi biển, Thẩm Ly bình thản bước từng bước một về phía mặt biển.

Những làn sóng nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo vuốt ve mắt cá chân cô, rồi từ từ dâng đến ngực, thấm ướt mái tóc.

 

Cô cảm thấy tức n.g.ự.c và càng lúc càng ngộp thở, như thể có ai đó đang bóp cổ cô. Sắp kết thúc rồi, Thẩm Ly nghĩ, trơ mắt nhìn chính mình chìm dần vào biển sâu thăm thẳm.

 

Đột nhiên, đúng lúc này, một đôi tay níu chặc lấy Thẩm Ly và kéo cô lên. Cô bị lôi vào bờ, ghé trên bãi cát ho khan dữ dội, vừa ngước mắt lên Thẩm Ly đã giật mình…

 

Một người phụ nữ tóc dài đang đứng trước mặt Thẩm Ly, nổi giận đùng đùng nhìn cô. Đó là người bạn thân thiết duy nhất của Thẩm Ly, Lâm Kinh Du.

 

“Tôi vừa xuống sân bay đã nhận được tin nhắn như lo liệu hậu sự của bà làm tôi sợ muốn xám hồn, vì một gã đàn ông mà như vậy có đáng không hả?” Lâm Kinh Du ngừng lại, vẫn đang đầy bụng sợ hãi muốn mắng Thẩm Ly tiếp nhưng lời ra đến miệng lại thành nghẹn ngào: “Tảo Tảo, xem như tôi xin bà, bà đừng như vậy, có được không?”

 

Tảo Tảo là biệt danh của Thẩm Ly, là do Bùi Trạch Thâm đặt cho cô. Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Bùi Trạch Thâm cười, nói: “Thẩm Ly? Tên này nghe không hay, hay là… anh gọi em là Tảo Tảo nhé?”

 

Song sau này, Bùi Trạch Thâm cũng không gọi cô bằng cái tên đó nữa. Mà Thẩm Ly vẫn là Thẩm Ly không có tiền đồ, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh.

 

Lông mi Thẩm Ly rung nhè nhẹ, ánh mắt hoàn toàn bình lặng, cô nói: “Chỉ là tôi… mệt quá.”

 

Lâm Kinh Du đau lòng ôm lấy cô: “Mệt thì rời khỏi đây đi! Tôi mua cho bà vé xem triển lãm nghệ thuật mà bà muốn xem nè, ở ngay Ninh Thành thôi, bà đi cho khuây khỏa chút đi.”

 

Thẩm Ly không muốn làm bạn tốt lo lắng nên đành lẳng lặng gật đầu.

 

Bùi Trạch Thâm chạy tới vừa hay nhìn thấy cảnh này.

 

Có trời mới biết, khi đã trễ lắm rồi mà vẫn không thấy Thẩm Ly đâu Bùi Trạch Thâm đã hốt hoảng và bất an đến cỡ nào.

 

Hắn ra lệnh cho cấp dưới kiếm tra toàn bộ camera giám sát trong thành phố, và phải mất gần hai giờ mới tìm thấy tung tích của cô. Không ngờ vất vả mãi mới tìm được người lại nghe tin cô lại sắp trốn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/guong-vo-lai-lanh/chuong-7.html.]

 

Giọng Bùi Trạch Thâm rét lạnh: “Thẩm Ly, nửa đêm rồi em còn không về còn chạy lung tung cái gì?!”

 

Thẩm Ly đột ngột ngước mắt lên và nhìn thấy Bùi Trạch Thâm đứng cách đó không xa; trong đêm, sắc mặt hắn u ám một cách khó hiểu.

 

Thẩm Ly còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Kinh Du đã tức giận quát: “Bùi Trạch Thâm, anh nghĩ anh là ai? Anh có tư cách gì mà quản Thẩm Ly!”

 

Nghĩ đến những chuyện gần đây Thẩm Ly gặp phải mà cô biết được qua điện thoại tối qua, Lâm Kinh Du ứa hết cả gan.

 

Mỗi lần dính đến Bùi Trạch Thâm đều chẳng tốt lành gì, hắn chỉ toàn đem khổ đau đến cho Thẩm Ly mà thôi!

 

Thời điểm hai người yêu nhau, ai cũng cho rằng Thẩm Ly không xứng với Bùi Trạch Thâm nên đã gạt bỏ và cô lập Thẩm Ly, hắn còn vờ như không thấy; Thẩm Ly không có tiền ăn cơm hay mua quần áo vì cô đang học vẽ, hắn cười trêu cô lỗi thời, nghèo nàn; hắn chưa từng để tâm đến sinh nhật của Thẩm Ly hay ngày kỷ niệm của hai người, thậm chí cả những gì họ từng nói và những điều hắn từng hứa hẹn sẽ cho Thẩm Ly…

 

Những chuyện như thế nhiều không đếm xuể.

 

Ấy vậy mà bây giờ, khi hai người đã chia tay, không hiểu tại sao hắn lại chạy tới dây dưa không dừng!

 

Hiện tại, cách tốt nhất để cứu Thẩm Ly chính là để cô cách xa mối họa cỡ lớn Bùi Trạch Thâm này ra!

 

Lúc này, rốt cuộc Bùi Trạch Thâm cũng nhìn về phía Lâm Kinh Du, nói: “Chuyện giữa tôi và em ấy không đến phiên một người ngoài như cô nhúng tay vào.”

 

Thẩm Ly sợ Lâm Kinh Du bị thương nên chen vào chắn giữa hai người, trong mắt đầy mệt mỏi.

 

Cô nói: “Lời Kinh Du nói cũng là những gì tôi muốn nói, chúng ta đã chia tay rồi, sao anh không chịu để mọi thứ trôi qua đi?”

 

Bùi Trạch Thâm không ngờ Thẩm Ly sẽ nói như vậy. Hắn nhìn Thẩm Ly, nghiêm túc hỏi: “Em… thật sự nghĩ như vậy à?”

 

Thẩm Ly có thể cảm nhận được tâm trạng hắn có chút bất ổn, song cô thật sự quá mệt mỏi, cũng thật sự muốn kết thúc tất cả những chuyện hoang đường này.

 

Cô siết chặc nắm tay, ép bản thân nói: “Ừ, như tôi đã nói khi chúng ta vừa gặp lại nhau, quả thật tôi không còn thích anh nữa... Vậy nên, Bùi Trạch Thâm… chúng ta tha cho nhau đi.”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...