Giáo trình đào mỏ - Phần 4 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-05 05:09:17
Lượt xem: 1,152

17

Sau khi bữa tiệc kết thúc, mấy người trẻ tuổi lại đến địa điểm gần đó tiếp tục vui chơi.

Đó là quán bar chỉ dành cho thành viên, đồ ăn rất ngon, riêng tư và đẹp mắt.

Trước đây những hoạt động như thế này, Giang Mộ không hề tham gia, anh ta chỉ đón tôi về nhà sau khi tôi kết thúc cuộc chơi, làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai.

Bạn bè có chút ngạc nhiên khi anh ta tới, Giang Mộ không chút do dự nói: “Muốn giải sầu." Anh ta cười giễu cợt: “Ở bên em tôi vẫn cảm thấy an toàn.”

“Vợ anh đâu?" Phùng Vĩ cố ý kích thích anh ta.

“Cậu câm miệng đi, cô ta là vợ kiểu gì vậy?”

Giang Mộ nhận lấy whisky do bartender đưa tới.

"Bây giờ nghĩ tới cô ta tôi thấy rất đau đầu, cậu biết cô ta không có việc gì để làm mà, suốt ngày chặn đường tôi khắp nơi..."

Phùng Vĩ hả hê khi có người gặp họa: "Người ta nghiên cứu cái này là để câu được anh.”

Trong quán bar bỗng nhiên yên tĩnh.

Phùng Vĩ quay đầu lại, Chloe đang đứng ở phía sau hai người bọn họ.

“Cô... cô tới rồi... " Phùng Vĩ hơi chột dạ.

Nhưng Giang Mộ không thèm để ý cô ta có quan tâm chuyện bị mình ghét bỏ hay không, chỉ hỏi: "Ai cho cô vào?"

Chàng trai nhỏ tiếp khách yếu ớt giải thích: “Cái đó, cô Phương có thẻ ở đây.”

Mọi người xung quanh cười lớn.

Mọi người đều biết, có lẽ chính Giang Mộ là người chủ động đưa nó cho cô ta khi quan hệ bọn họ tốt đẹp. Khi đó Giang Mộ hao tâm tốn sức, giới thiệu cô ta cho bạn bè, chủ động giúp cô ta hòa nhập vào vòng xã giao của mình.

Giang Mộ thở ra một hơi, nhìn thẳng Chloe: “Thôi được rồi, cô cũng đừng chặn tôi nữa, cô ra giá đi. Bây giờ hãy về nhà, suy nghĩ thật kỹ cần bao nhiêu tiền, nghĩ kỹ thì gọi điện thoại cho luật sư của tôi.”

Anh ta chụp một tấm danh thiếp lên bàn, đẩy cho Chloe. Bản thân anh ta đã không muốn liên lạc với Chloe nữa. Tiêu tiền để loại bỏ tai họa.

Chloe bật khóc: “A Mộ, anh cho em một cơ hội giải thích được không, em thật sự, em không đến nỗi không chịu nổi...”

Nói đến phần sau, cô ta đã có chút nghẹn ngào. Nhưng Giang Mộ không phải là người sẽ đau lòng cho cô ta. Sự kiên nhẫn của Giang Mộ dần dần biến mất. Anh ta không muốn bị mọi người vây xem nữa nên nói lần thứ hai.

“Không đi đúng không? Được, giải thích ở đây."

Ngón tay Giang Mộ gõ liên tục mấy cái trên quầy bar, toát ra một cảm giác áp bức tột độ.

"Chúng ta... có thể đi chỗ khác nói không?"

“Muốn nói thì nói, không nói thì cút.”

Chloe do dự thật lâu, cuối cùng đập nồi dìm thuyền (chiến đấu đến cùng): “Anh còn nhớ Phương Hồng Diễm không?”

18

Giang Mộ không nhớ rõ, nhưng tôi nhớ rõ.

Kỳ nghỉ trước khi chúng tôi ra nước ngoài du học, đến một trường trung học thị trấn để dạy học. Trong lớp có một cô gái da ngăm đen, sống mũi thấp, cả ngày xoay quanh Giang Mộ.

Trời lạnh liền mang nước nóng vừa đun cho anh ta, trời mưa sẽ mang quần áo dính đầy bùn của anh ta về nhà giặt tay. Nhưng nước nóng không có phần của tôi, quần áo của tôi cũng chỉ có thể ném cho Giang Mộ giặt.

Tôi liền ôm lấy mặt Giang Mộ chê cười anh ta: “Thật là tai họa, đi đâu cũng có thể gây nợ tình.”

Giang Mộ vội vã phủi sạch: “Cô ta mà tính là nợ tình gì? Ít nhất phải lớn lên như em, mới tính là nợ tình.”

Phương Hồng Diễm quá bình thường, có thể nói là khó coi.

Nhưng Giang Mộ là thiên chi kiêu tử, một cô gái như vậy muốn theo đuổi anh ta chắc chắn là không được.

**(thiên chi kiêu tử: chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác.)**

Chút chuyện nhỏ này, anh ta liền quên mất rất nhanh.

Nhưng tôi nhớ cô ta.

Tôi nhớ cô ta lén lút theo dõi chúng tôi ở một góc, tôi theo bản năng chán ghét và cảm thấy người này không thành thật.

Sau đó, nhà họ Phương bị phá dỡ và phải dời đi.

Cô ta dùng số tiền này sửa mặt, được người ta bày cho đổi tên, đăng ký lớp đào tạo, cuối cùng cũng được gả cho người thầm mến, người đã từng cao không thể với tới, như ý nguyện.

……

Chloe nghẹn ngào nói: “A Mộ, em đối với anh là thật lòng. Em thật sự không có cách nào khác để tiếp cận anh, cho nên mới đến lớp học kia, em không phải là người dối trá như vậy... anh cho em một cơ hội nữa được không? Chúng ta ở bên nhau vui vẻ như vậy....”

Giọng điệu Giang Mộ rất lạnh: “Nhưng bây giờ tôi nhìn thấy cô, chỉ cảm thấy mình rất ng..u xuẩn. Tôi nói lại lần nữa, cô ra giá, sau này đừng tới tìm tôi nữa.”

Giống như đuổi một người ăn xin đi vậy.

Sự chờ mong trong mắt Chloe bị lời nói lạnh nhạt của anh ta đánh nát. Nước mắt Chloe chảy đầy mặt, nhưng Giang Mộ không quan tâm, anh ta chỉ thúc giục: “Cô còn không đi?”

Chloe làm sao hiểu được, loại người như chúng tôi, từ nhỏ đã có quá nhiều sự lựa chọn, toàn những lựa chọn rất tốt. Chúng tôi sẽ không muốn quay lại chỉ vì đã được người khác thích vài năm, sẽ không cảm thấy biết ơn chỉ vì người khác đã thay đổi quá nhiều vì mình. Chúng tôi chỉ chọn những gì mình thích. Một khi không thích, đổi cái khác là được.

Chloe còn thút thít không chịu đi, Phùng Vĩ khuyên cô ta: “Thấy tốt thì nhận đi. nhà họ Giang không chứa nổi cô, đã rất khách khí rồi. Cô báo giá đi, Giang Mộ bớt lo, cô cũng có lợi ích.

Toàn thân Chloe như muốn vỡ vụn, cô ta nghĩ trái tim mình là vô giá.

19

Nghe nói Chloe cứ trì hoãn. Cũng may Giang Mộ không vội, ít nhất sẽ đợi dư luận lắng xuống mới làm thủ tục.

Anh ta nói chỉ cần mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.

Loại công tử con nhà giàu này một khi không muốn gặp ai thì sẽ có cả trăm cách có thể đuổi đi.

Điện thoại không nhận, wechat bị hack.

Chloe gọi cho trợ lý Lâm, lúc nào cũng nghe nói Giang Mộ đang họp. Chỉ có luật sư của Giang Mộ, ân cần thúc giục cô ta báo giá.

Người yêu từng như hình với bóng, hiện giờ đã bị chia cắt bởi giai cấp.

Nhưng Giang Mộ cũng không phải không có nợ nần.

Mấy người chú bác của Giang Mộ lấy cớ anh ta bị lừa gạt tình cảm, nghi ngờ năng lực quản lý công ty của anh ta:

"Thủ đoạn vụng về như vậy cũng không nhìn ra được. Trên thương trường tràn ngập âm mưu, chẳng phải là lỗ lớn sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giao-trinh-dao-mo/phan-4-end.html.]

"Anh ta xuất hiện trên các tiêu đề tin tức hàng ngày, ảnh hưởng đến hình ảnh thương hiệu."

“Tổng Giám đốc Giang à, vẫn còn quá trẻ, cần phải rèn luyện thêm.”

Các vị chú bác này đầu tiên đến gặp ông nội Giang để làm ầm ĩ, sau đó họ lại làm ầm ĩ với ban giám đốc, dọa đuổi Giang Mộ.

Lúc này, Giang Mộ lại nhớ tới tôi.

Nhà họ Diệp và nhà họ Giang từ trước đến nay đều hợp tác chặt chẽ, chỉ cần có Nhà họ Diệp tán thành, anh ta sẽ vững vàng làm người thừa kế..

Tôi vui vẻ đồng ý: “Cũng được, anh cho tôi thêm lợi nhuận đối với đơn hàng này, Nhà họ Diệp sẽ đứng về phía anh. Nếu không có vấn đề gì thì đến bộ phận pháp lý để ký lại hợp đồng."

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt giống như có cảm xúc rất hỗn độn, hỏi tôi: "Giữa chúng ta chỉ còn lại làm ăn thôi sao?"

Tôi muốn nói: “Vậy nếu không thì sao?”

Nhưng anh ta lại lên tiếng, trong mắt có nhiều cảm xúc hơn: “Thật ra bao nhiêu lợi nhuận, anh đều nguyện ý cho...”

Tôi cười khẽ một tiếng: “Anh dám cho tôi thì dám nhận, nhưng về mặt tình cảm, anh đừng nhớ thương.”

Anh ta hỏi tôi: “Em với Tề Mục, là nghiêm túc sao?”

Tôi thấy hơi bị xúc phạm: “Giang Mộ, mỗi một đoạn tình cảm của tôi đều rất nghiêm túc. Hy vọng sau này anh sẽ không hỏi những câu bất lịch sự như vậy nữa, cũng không đưa ra bất kỳ yêu cầu không đúng lúc nào. Anh nên biết, tình cảnh hiện tại của anh, không còn xứng với tôi.”

Anh ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, là anh bỏ cuộc nửa chừng.”

20

Ký xong hợp đồng với Giang Mộ, tôi đi xuống lầu, lại thấy Chloe.

Tôi luôn thân thiện nên tầng dưới của công ty được canh gác thưa thớt.

Chloe không chặn được Giang Mộ ở dưới lầu công ty anh ta, nên đến dưới lầu công ty chặn tôi.

Tôi không khỏi cảm thán, người phụ nữ cố chấp như vậy, nếu đem sức lực làm những chuyện có giá trị chắc đã làm nên sự nghiệp rồi.

Giang Mộ thấy cô ta tràn đầy không kiên nhẫn, nhưng hết lần này tới lần khác cô ta vẫn ng..ốc nghếch ở đại sảnh đông người cầu xin hoà giải.

“A Mộ, cho em một cơ hội nữa được không? Sau này em sẽ ngoan.”

Trợ lý của Giang Mộ đã thuần thục gọi nhân viên an ninh tới. Giang Mộ đang được bảo vệ, quay người định bước đi thì nghe thấy tiếng Chloe gọi từ phía sau:

“Anh có hối hận vì đã rời bỏ Diệp Chiêu Chiêu, ở bên em không?"

Cô vẫn đang đánh cược vào việc được chọn. Suy cho cùng, Giang Mộ đã quả quyết như vậy khi bỏ tôi để theo cô ta.

Bước chân Giang Mộ dừng lại. Anh ta quay đầu, không thể tin hỏi: “Cô nói xem Phương Lộ? Nếu là cô, cô sẽ không hối hận sao?”

Chloe nhìn Giang Mộ rời đi, lúc cô ta nhìn tôi, có thêm mấy phần oán hận:

“Chắc cô rất đắc ý? Quanh đi quẩn lại, anh ấy vẫn là trở về tìm cô.”

Tôi không thể hiểu nỗi: "Anh ta là bảo vật gì đáng để Diệp Chiêu Chiêu tôi tiếp quản sao?

“Chloe, không phải thứ cô nhìn trúng, người khác sẽ cảm thấy tốt. Loại người dễ dàng bị cướp đi này, chẳng khác gì kẹo cao su đã được nhai, giẻ lau đã được dùng, không có giá trị.”

Cô ta còn muốn nói gì nữa, tôi mặc kệ: “Cô tránh ra, bạn trai tôi đang đợi tôi.”

Tề Mục đội mũ lưỡi trai ép rất sâu, ở cửa vẫy tay với tôi, cách rất xa cũng nhìn ra được ý cười của anh.

21

Quay qua quay lại hơn nửa năm, cuối cùng Giang Mộ cũng ly hôn.

Nghe nói Chloe không cần tiền. Cô ta muốn dùng cách này để chứng tỏ tấm chân tình dành cho Giang Mộ. Lục Tuyền tán gẫu với tôi:

“Quá ng..u xuẩn, quá ng..u xuẩn, cô ta cứ đòi tiền là đủ sống hơn nửa đời người rồi. Cậu nói xem, có phải cô ta sẽ chờ Giang Mộ hồi tâm chuyển ý không?”

“Làm sao mình biết được? Mình không quan tâm.”

Tôi đoán Giang Mộ cũng không quan tâm, anh ta đã bắt đầu hẹn hò với người mới.

Sau này trước khi kết hôn lần hai, Giang Mộ đưa vợ sắp cưới tham gia tiệc rượu, phát hiện vợ cũ đứng ở cửa đón khách.

Tiền bồi thường giải toả mặt bằng của nhà Chloe đã sớm tiêu hết, tiền nhà họ Giang cho cô ta lại không cần, cho nên bây giờ cần phải đi làm để nuôi sống bản thân.

Hình tượng cô ta rất tốt, nhận lời mời làm quản lý khách sạn.

Giang Mộ giả vờ không nhận ra cô ta, ngó lơ đi ngang qua, nhưng có người biết chuyện muốn thấy anh ta khó xử:

“Tổng Giám đốc Giang à, người phụ nữ này có phải là vợ cũ của anh không?”

Giang Mộ mặt không đổi sắc, Chloe lại cúi đầu trong nháy mắt.

Phùng Vĩ ở một bên nhẹ nhàng phủ nhận: "Anh nhận nhầm người rồi, vợ cũ của anh ấy có năng lực, sao có thể ở đây?"

Giang Mộ khẩn trương nhìn vợ sắp cưới, sau đó cười mắng Phùng Vĩ: “Cậu còn nhắc đến cô ta sao, nhắc mãi thế?”

Chloe sững sờ nhìn bóng lưng đám người này.

Đã từng, cô ta cũng cùng đã từng cùng bọn họ đứng chung một chỗ, cô ta cũng được cưng chiều đứng ở bên cạnh Giang Mộ.

Nhưng đó chỉ là đã từng.

(--END--)

 

Sau mười năm kết hôn, tôi và Lương Ngạn Châu đã chán g--hét nhau lắm rồi.

Hắn xào CP với người ta hot đến mức chúng tôi được người hâm mộ CP bình chọn đứng đầu topic “Cặp đôi nào trong làng giải trí mà bạn muốn thấy ly hôn nhất?”

Để tăng hiệu ứng, công ty đã sắp xếp cho chúng tôi xuất hiện trên một chương trình tạp kỹ về ly hôn.

Người dẫn chương trình hỏi chúng tôi có muốn ly hôn không, chúng tôi trợn mắt nhìn nhau và đồng thanh đáp:

"Muốn!"

Có c--hó mới muốn ở bên hắn!

Cho đến khi tổ chương trình đào ra được bức thư tình mà Lương Ngạn Châu viết cho tôi năm hắn mười bảy tuổi.

Những nét chữ còn ngây ngô non nớt nhưng rất cẩn thận.

[Nguyễn Tranh, anh rất thích em.]

[Anh muốn chúng ta ở bên nhau mãi mãi.]

 

Đọc full ĐỪNG LY HÔN ĐƯỢC KHÔNG tại Monkeyd

Bình luận

2 bình luận

  • Cũng tội nghiệp nữ 8 mới đầu tưởng bả hành nghề 4 ai ngờ bả cũng thật lòng thích ông kia

    Phuongvu 3 tuần trước · Trả lời

    • Cũng tội nghiệp nu

      Phuongvu 3 tuần trước · Trả lời

      Loading...