Chạm để tắt
Chạm để tắt

Giáo trình đào mỏ - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-15 21:13:04
Lượt xem: 1,633

17

Sau khi bữa tiệc kết thúc, mấy người trẻ tuổi lại đến địa điểm gần đó tiếp tục vui chơi.

Đó là quán bar chỉ dành cho thành viên, đồ ăn rất ngon, riêng tư và đẹp mắt.

Trước đây những hoạt động như thế này, Giang Mộ không hề tham gia, anh ta chỉ đón tôi về nhà sau khi tôi kết thúc cuộc chơi, làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai.

Bạn bè có chút ngạc nhiên khi anh ta tới, Giang Mục không chút do dự nói: “Muốn giải sầu." Anh ta cười giễu cợt: “Ở bên em tôi vẫn cảm thấy an toàn.”

“Vợ anh đâu?" Phùng Vĩ cố ý kích thích anh ta.

“Anh câm miệng đi, cô ta là vợ kiểu gì vậy?”

Giang Mộ nhận lấy whisky do bartender đưa tới.

"Bây giờ nghĩ tới cô ta tôi thấy rất đau đầu, cậu của biết cô ta không có việc gì để làm, suốt ngày chặn đường tôi khắp nơi..."

Phùng Vĩ hả hê khi có người gặp họa: "Người ta nghiên cứu cái này là để câu được anh.”

Trong quán bar bỗng nhiên yên tĩnh.

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

Phùng Vĩ quay đầu lại, Chloe đang đứng ở phía sau hai người bọn họ.

“Cô... cô tới rồi... " Phùng Vĩ hơi chột dạ.

Nhưng Giang Mộ không thèm để ý cô ta có quan tâm chuyện bị mình ghét bỏ hay không, chỉ hỏi: "Ai cho cô vào?"

Chàng trai nhỏ tiếp khách yếu ớt giải thích: “Cái đó, cô Phương có thẻ ở đây.”

Mọi người xung quanh cười lớn.

Mọi người đều biết, có lẽ chính Giang Mộ là người chủ động đưa nó cho cô ta khi quan hệ bọn họ tốt đẹp. Khi đó Giang Mộ hao tâm tốn sức, giới thiệu cô ta cho bạn bè, chủ động giúp cô ta hòa nhập vào vòng xã giao của mình.

Giang Mộ thở ra một hơi, nhìn thẳng Chloe: “Thôi được rồi, cô cũng đừng chặn tôi nữa, cô ra giá đi. Bây giờ hãy về nhà, suy nghĩ thật kỹ cần bao nhiêu tiền, nghĩ kỹ thì gọi điện thoại cho luật sư của tôi.”

Anh ta chụp một tấm danh thiếp lên bàn, đẩy cho Chloe. Bản thân anh ta đã không muốn liên lạc với Chloe nữa. Tiêu tiền để loại bỏ tai họa.

Chloe bật khóc: “A Mộ, anh cho em một cơ hội giải thích được không, em thật sự, em không đến nỗi không chịu nổi...”

Nói đến phần sau, cô ta đã có chút nghẹn ngào. Nhưng Giang Mộ không phải là người sẽ đau lòng cho cô ta. Sự kiên nhẫn của Giang Mộ dần dần biến mất. Anh ta không muốn bị mọi người vây xem nữa nên nói lần thứ hai.

“Không đi đúng không? Được, giải thích ở đây." Ngón tay Giang Mộ gõ liên tục mấy cái trên quầy bar, toát ra một cảm giác áp bức tột độ.

"Chúng ta... có thể đi chỗ khác nói không?"

“Muốn nói thì nói, không nói thì cút.”

Chloe do dự thật lâu, cuối cùng đập nồi dìm thuyền (chiến đấu đến cùng): “Anh còn nhớ Phương Hồng Diễm không?”

18

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giao-trinh-dao-mo/7.html.]

Giang Mộ không nhớ rõ, nhưng tôi nhớ rõ.

Kỳ nghỉ trước khi chúng tôi ra nước ngoài du học, đến một trường trung học thị trấn để dạy học. Trong lớp có một cô gái da ngăm đen, sống mũi thấp, cả ngày xoay quanh Giang Mộ.

Trời lạnh liền mang nước nóng vừa đun cho anh ta tiếp, trời mưa sẽ mang quần áo dính đầy bùn cảu anh ta về nhà giặt tay. Nhưng nước nóng không có phần của tôi, quần áo của tôi cũng chỉ có thể ném cho Giang Mộ giặt.

Tôi liền nắm lấy mặt Giang Mộ chê cười anh ta: “Thật là tai họa, đi đâu cũng có thể gây nợ tình.”

Giang Mộ vội vã phủi sạch: “Cô ta mà tính là nợ tình gì? Ít nhất phải lớn lên như em, mới tính là nợ tình.”

Phương Hồng Diễm quá bình thường, có thể nói là khó coi.

Nhưng Giang Mộ là thiên chi kiêu tử, một cô gái như vậy muốn theo đuổi anh ta chắc chắn là không được.

**(thiên chi kiêu tử: chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác.)**

Chút chuyện nhỏ này, anh ta liền quên mất rất nhanh.

Nhưng tôi nhớ cô ta.

Tôi nhớ cô ta lén lút theo dõi chúng tôi ở một góc, tôi theo bản năng chán ghét và cảm thấy người này không thành thật.

Sau đó, nhà họ Phương bị phá dỡ và phải dời đi.

Cô ta dùng số tiền này sửa mặt, được người ta bày cho đổi tên, đăng ký lớp đào tạo, cuối cùng cũng được gả cho người thầm mến, người đã từng cao không thể với tới, như ý nguyện.

……

Chloe nghẹn ngào nói: “A Mộ, em đối với anh là thật lòng. Em thật sự không có cách nào khác để tiếp cận anh, cho nên mới đến lớp học kia, em không phải là người dối trá như vậy... anh cho em một cơ hội nữa được không? Chúng ta ở bên nhau vui vẻ như vậy....”

Giọng điệu Giang Mộ rất lạnh: “Nhưng bây giờ tôi nhìn thấy cô, chỉ cảm thấy mình rất ng..u xuẩn. Tôi nói lại lần nữa, cô ra giá, sau này đừng tới tìm tôi nữa.”

Giống như đuổi một người ăn xin đi vậy.

Sự chờ mong trong mắt Chloe bị lời nói lạnh nhạt của anh ta đánh nát. Nước mắt Chloe chảy đầy mặt, nhưng Giang Mộ không quan tâm, anh ta chỉ thúc giục: “Cô còn không đi?”

Chloe làm sao hiểu được, loại người như chúng tôi, từ nhỏ đã có quá nhiều sự lựa chọn, toàn những lựa chọn rất tốt. Chúng tôi sẽ không muốn quay lại chỉ vì đã được người khác thích vài năm, sẽ không cảm thấy biết ơn chỉ vì người khác đã thay đổi quá nhiều vì mình. Chúng tôi chỉ chọn những gì mình thích. Một khi không thích, đổi cái khác là được.

Chloe còn thút thít không chịu đi, Phùng Vĩ khuyên cô ta: “Thấy tốt thì nhận đi. nhà họ Giang không chứa nổi cô, đã rất khách khí rồi. Cô báo giá đi, Giang Mộ bớt lo, cô cũng có lợi ích.

Toàn thân Chloe như muốn vỡ vụn, cô ta nghĩ trái tim mình là vô giá.

19

Nghe nói Chloe cứ trì hoãn. Cũng may Giang Mục không vội, ít nhất sẽ đợi dư luận lắng xuống mới làm thủ tục.

Anh ta nói chỉ cần mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.

Loại này công tử con nhà giàu này một khi không muốn gặp ai thì sẽ có cả trăm cách có thể đuổi đi.

Điện thoại không nhận, wechat bị hack.

Loading...