Chạm để tắt
Chạm để tắt

GIANG SẦU DỰ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-18 12:58:19
Lượt xem: 10,118

(19)

 

Hôm sau.

 

Hai người mang về một ông già, nhìn trang phục giống một lang y.

 

Ta cầm bát nước nấu từ vỏ cây đứng ở cửa, đang do dự có nên vào không, một người nhanh tay giật lấy bát từ tay ta, ngửi mùi, mặt biến sắc.

 

“Ngươi ngày nào cũng cho lang chủ uống thứ này sao?”

 

“Đúng.” Ta mặt không biểu cảm: “Vỏ cây nấu nước, mỗi ngày một bát, hắn đến bao lâu, uống bấy lâu.”

 

“Ngươi!”

 

Người này tay đặt trên kiếm, định phát tác, thì nghe thấy giọng ông già trong phòng: “Ngoài cửa là ai?”

 

Thấy ta im lặng, người này đẩy ta vào trong!

 

Trong phòng, người đó tóc đen chạm đất, nằm trên giường, đèn sáng làm ta chói mắt, thấy đôi mắt xanh biếc của hắn, lòng ta run rẩy.

 

Ông già từng lớp gỡ vải trên chân, miệng trầm trồ: “Giòi ăn sạch vết thương, làm lành thịt thối, phương pháp này đã có từ xưa. Ta luôn nghĩ chỉ là lời đồn, không ngờ hôm nay lại thấy!”

 

Nói rồi, ông ta nhặt từng con giòi béo trong vết thương, thả vào chậu đồng bên cạnh, người cầm chậu cúi đầu nhìn, mặt tái mét.

 

Thấy ta đứng im lặng ở góc tường, ông ta nhìn ta một cái, vẻ mặt hòa nhã: “Nữ lang, có biết vị đại lang y này là ai không?”

 

Ta cúi đầu, không kìm được mà đỏ mặt: “Không phải ai khác, chính là tiểu nữ.”

 

Ông già nghe vậy, nhướng mày: “Nữ lang gan thật lớn, không phải công lao của ngươi cũng dám nhận?”

 

“Chỉ là vô tình làm đúng, không dám nhận công lao.”

 

Chưa dứt lời, mọi người trong phòng đều cười rộ lên.

 

Chỉ trừ người trên giường.

 

Ta cúi đầu, khó tránh ánh mắt sắc bén của hắn, thấy ông già cầm bát nước vỏ cây, nếm một chút, thần sắc kinh ngạc: “Đây là...”

 

“Không có gì đặc biệt, chỉ là nước nấu từ vỏ cây liễu.”

 

Chưa dứt lời, hai người hầu đã nổi giận: “Ngươi thật là độc ác!”

 

“Dám đối xử với lang chủ như vậy!”

 

Định nói thêm, nhưng bị chủ nhân họ ngăn lại.

 

“Sát Nghiễn, im miệng!”

 

Người tên Sát Nghiễn nghe vậy im lặng, chỉ trừng mắt nhìn ta, ông già thấy vậy, vội vàng can ngăn: “Ài, phương pháp này đúng bệnh, nữ lang không có ý xấu.”

 

Lại quay sang nhìn ta: “Nhưng ngươi chỉ là nữ lang nhỏ bé, từ đâu biết dùng giòi làm sạch vết thương, dùng vỏ cây liễu trừ phong ngứa?”

 

Thấy ông ta hòa nhã, ta thật thà đáp: “Ngoại tổ ta từng là đại phu, hồi nhỏ ta đã thấy vài lần.”

 

“Thì ra là vậy.”

 

Ông già nghe xong gật đầu liên tục, quay lại hành lễ với người trên giường: “Lang quân, chân này của ngài không thối rữa tới gối, hoàn toàn nhờ nữ lang tận tâm chăm sóc, vết thương đã bắt đầu lành, chỉ cần tĩnh dưỡng một tháng là khỏi.”

 

Im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-sau-du/chuong-7.html.]

 

Một sự im lặng kéo dài.

 

Lâu sau, một giọng khàn khàn phá vỡ sự tĩnh lặng: “Sát Mặc, đưa Biển Thước về.”

 

“Dạ.”

 

Người tên Sát Mặc nghe vậy, liền lấy từ trong người ra một viên ngọc vàng, đưa tới trước mặt ông già: “Đây là tiền chẩn đoán, xin mời.”

 

Ông già thấy hắn rộng rãi như vậy, có phần ngạc nhiên: “Lão hủ tuy đã đến một lần, nhưng vết thương đều do nữ lang trị, thực sự không dám nhận công!”

 

Nói rồi, lại hướng về người nằm trên giường nói lớn: “Lang quân, nếu không có nữ lang kịp thời làm sạch vết thương cho ngài, dù có cắt chân giữ mạng, ngài cũng có thể c.h.ế.t vì mất m.á.u và sốt cao. Những gì nàng đã làm, ân đức ngang tái sinh, không thể dùng vàng mà cân đo đong đếm được!”

 

Lời nói đi xa, âm vang mãi.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Trong căn phòng yên tĩnh, đôi mắt xanh nhạt nhẹ nhàng chớp: “Sát Nghiễn, mang bát nước vỏ cây liễu lại đây.”

 

Sát Nghiễn nghe vậy, vội mang bát thuốc tới bên miệng hắn.

 

Đối phương trước mặt ta, uống một hơi cạn sạch.

 

Dường như có ý tỏ thiện cảm.

 

Ta không động lòng, quay đi, chưa ra khỏi cửa đã bị gọi lại.

 

“Cô đã muốn tốt cho ta, sao không nói rõ ngay từ đầu?”

 

“Ta nói rồi, ngươi sẽ tin sao?”

 

“..........”

 

Ta rời đi, người nằm trên giường có phần khó chịu, ném mạnh bát đất vỡ tan bên cửa.

 

(20)

 

Hôm sau.

 

Ta đang khuấy nồi nước dùng, bỗng một người bước tới, quỳ phịch xuống trước mặt.

 

Người này tên Sát Nghiễn, hôm qua còn mắng ta là độc phụ, hôm nay không hiểu sao lại quỳ trước mặt ta, một đại hán uy vũ, tức giận nắm chặt tay: “Ta không nên mắng nữ lang, vì vậy chân thành đến xin lỗi.”

 

Ta gạt lớp hơi nước trước mặt, bình thản nói: “Đây có lẽ là ý của chủ nhân ngươi?”

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, có vẻ ngạc nhiên: “Là... không, đúng là ý từ tâm ta.”

 

“Thôi đi.” Ta lắc đầu: “Ngươi cũng không cần cảm ơn ta, ta cứu chủ nhân ngươi, chỉ là không muốn làm quả phụ thôi.”

 

“Các ngươi đã tìm đến, vậy thì đi sớm đi, tiểu viện này không nuôi nổi nhiều người.”

 

Đại hán thấy ta khuấy nước dùng, liền vội vàng đứng lên giúp, ta đưa bát canh thanh đạm cho hắn: “Mang đi, bát này là cho chủ nhân ngươi, đừng lấy nhầm.”

 

“Dạ... dạ...”

 

Hắn nhìn quanh, chỉ nhìn đống bát canh đầy, nhưng cuối cùng không nói gì, lặng lẽ mang bát đi.

 

Chiều tối, một màn sương mỏng che khuất ánh trăng, ánh trăng mờ ảo, làm cho bầu trời đầu hè càng thêm cao xa.

 

Ta và A Nhị ngồi dưới sân, ăn canh nước dùng với mắm chua, vừa uống được vài ngụm, bỗng thấy cửa phòng luôn đóng kín mở ra.

 

 

Loading...