Chạm để tắt
Chạm để tắt

GIANG SẦU DỰ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-18 12:57:30
Lượt xem: 9,211

Ta mang tiền ra ngoài, thấy mọi người lộ vẻ động lòng, mắt lóe sáng, bàn tán: “Không biết ai ghi sổ, có thể nhầm lẫn cũng nên.”

 

“Có thêm hay bớt một người cũng không sao...”

 

“Đúng vậy, đúng vậy!”

 

Mấy hoạn quan bàn bạc một lúc, quay lại nhìn ta, ánh mắt đã thiện cảm hơn nhiều.

 

“Đã là nhầm lẫn, chúng ta sẽ xóa tên nữ lang, coi như chưa từng đến.”

 

Nghe vậy lòng ta nhẹ nhõm, suýt khóc vì vui mừng.

 

Thấy mọi người ôm giỏ tiền sắp đi, ta chợt nhớ đến ngọc bội, nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, ngọc bội của ta...”

 

“Hả?”

 

Vừa nói xong, ta liền hối hận, chỉ có thể nhỏ giọng chữa: “Đó là sính lễ của phu quân.”

 

Hoạn quan nhếch mép, rút ngọc bội nhìn lâu, nhưng không có ý định trả lại: “Thứ này, cảm giác đã thấy ở đâu...”

 

Người khác nghe vậy chế giễu: “Chỗ nghèo nàn này, có thể có người quan trọng gì?”

 

“Cũng đúng.”

 

Người kia gật đầu, vẫn cất ngọc vào, trước khi đi còn quay lại nhìn ta đầy ẩn ý.

 

“Tiểu nương tử phúc lớn mệnh lớn.”

(16)

 

Về phòng, ta nhìn vào gương, thấy người trong gương mồ hôi đầm đìa, nước mắt đầy mặt, son trên môi đã bị ăn hết, lòng tràn đầy nỗi nhục nhã vô tận.

 

Phía sau vang lên một giọng khàn khàn: “Dùng xong rồi bỏ, có phải hơi quá tuyệt tình không?”

 

“Ngươi muốn thế nào?”

 

“.........”

 

Ta ngồi trước gương đồng, dùng nước rửa sạch lớp trang điểm, tự cười chế giễu: “Hắn lừa ta, ngươi cũng lừa ta!”

 

“Hắn là ai?”

 

“Ngươi không cần biết.” Ta quay lại, dùng đôi mắt sưng đỏ như quả đào nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở trong viện này, làm nam nhân của ta, Giang Sầu Dự.”

 

“Ngươi què, ta nuôi ngươi ăn uống, ngươi chết, ta lo hậu sự cho ngươi!”

 

Đối phương cười khẩy: “Nếu ta không muốn thì sao?”

 

“Không cần ngươi muốn, chân ngươi đã thối đến tận gốc rồi, ngươi cứ đi, ta không cản.”

 

“........”

 

Thấy đối phương lạnh lùng rũ mắt như phủi một hạt bụi, lòng ta không chút gợn sóng.

 

Dù sao người coi ta như cỏ rác, hắn không phải người đầu tiên.

 

(17)

 

Một trận phong ba, như vậy bình lặng.

 

Ta biết, sự bình yên này cũng chỉ tạm thời.

 

Có lẽ ta nên rời khỏi Sở Châu, đưa cha trốn sang nơi khác, nhưng khắp thiên hạ đều là đất vua, chúng ta là vài người già yếu và phụ nữ, có thể trốn đi đâu?

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Vài ngày sau, ta vẫn mang rìu đến bờ sông đẽo vỏ cây.

 

Ánh sáng buổi sớm hầu như đã hết, bỗng một nam tử bước tới.

 

Người này thân hình to lớn, đầu quấn khăn chỉ để lộ đôi mắt đen, khí chất rất giống ai đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-sau-du/chuong-6.html.]

 

“Nữ lang, có từng thấy một người cao lớn, thắt đao cong quanh đây không?”

 

“......... Chưa từng thấy.”

 

Ta từ chối thẳng thừng, tiếp tục đẽo vỏ cây, không lâu sau, lại có một người nữa đến, cũng cùng kiểu dáng, cùng lời hỏi.

 

Ta lạnh lùng đáp: “Vừa rồi đã có người hỏi rồi, không có!”

 

Nhưng người đó đi vài bước, lại quay đầu, từ tay áo lấy ra một ngọc bội quen thuộc: “Nữ lang có từng thấy người giữ vật này?”

 

“Vật này được tìm thấy gần đây, là vật của chủ nhân ta.”

 

Ta không nói lời nào, xách cuốc về nhà, hai người kia liếc nhau, theo sau từ xa.

 

Cũng được.

 

Ta gánh giỏ vỏ cây, thở dài: “Các ngươi theo ta.”

 

Về đến Khúc phủ, hai người vào phòng, liền quỳ xuống.

 

Ta đóng cửa lại, vào bếp làm việc.

 

Sáng nay A Nhị vừa vớt một mẻ cá, còn sống nhảy tưng tưng trong bể lớn, ta vớt một ít, rửa sạch ruột, bọc bột chiên giòn.

 

Vừa chiên xong một bát, thấy trước mặt có bóng tối thoáng qua, chính là người theo ta về nhà, hai tay giấu sau lưng, nhìn chằm chằm vào ta.

 

“Ngươi làm ta giật mình!”

 

Ta vỗ ngực, đưa bát cá cho hắn: “Mang đi cho chủ nhân ngươi ăn, các ngươi cũng ăn cùng.”

 

“..........”

 

Thấy đối phương nhìn đăm đăm bát cá, ta cầm một con đưa đến mũi hắn: “Ngươi ngửi xem, có tươi không?”

 

“.......... Tươi.”

 

Do dự một lúc, người này lặng lẽ mang cá đi.

 

Mặt mày rất kỳ lạ.

 

Ta không nghĩ nhiều, lại chiên một bát cá mang cho cha đang nằm trên giường, không biết phía bên kia sân, có người đang giận dữ với bát cá chiên giòn.

 

“Sát Nghiễn, nữ nhân đó đã giải quyết rồi?”

 

“.......... Chưa.”

 

“Vậy ta bảo ngươi g.i.ế.c người, ngươi lại mang cá cho ta?”

 

“Không, không phải, là nữ lang vừa chiên xong một bát cá khô, bảo ta mang đến cho ngài ăn.”

 

“..........”

 

Người kia thấy vậy, cẩn thận hỏi: “Hay ngài ăn cá trước?”

 

“Đúng vậy, cá chiên ăn khi còn nóng, rất tươi ngon!”

 

“Im ngay!”

 

Lập tức, căn phòng trở nên im lặng c.h.ế.t chóc.

 

Một người run rẩy hỏi: “Lang chủ, vậy nữ lang đó còn g.i.ế.c không?”

 

Lâu sau, mới nghe giọng khàn lạnh lùng nói.

 

“......... Vậy để vài ngày nữa giết.”

Xoăn: =)))

 

Loading...