Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giang Nam Như Mộng - 4

Cập nhật lúc: 2024-10-03 15:09:55
Lượt xem: 52

Hai người họ vừa chạy, hai người kia cũng đuổi theo, một người miệng la hét đợi ta với, một người hô to các ngươi bình tĩnh lại, con gái nhà thương buôn sao xứng với bậc văn nhân.

“Ta cũng là con nhà buôn, ta và Tống tiểu thư mới là xứng đôi vừa lứa!” 

Một bàn sáu người, cảnh tượng vốn đang náo nhiệt, bỗng chốc chỉ còn lại Chu Tấn và Tạ Vân Cảnh. Cánh cửa bị va đập kêu lên những tiếng “két két” chói tai, như thể có bàn tay vô hình nào đó đang tát thẳng vào mặt Chu Tấn. 

Mặt Chu Tấn đỏ bừng, một tay ôm chặt ngực, nghiến chặt răng: “Cái này... cái này... cái này...” 

Nín nhịn hồi lâu vẫn không thốt ra được lời nào, cuối cùng lại tự làm mình nghẹn đến tái mặt, chỉ còn biết liều mạng véo vào huyệt nhân trung. 

Tạ Vân Cảnh lắc đầu: “Chu huynh, ngươi kết giao toàn những bằng hữu gì thế này!”

Chu Tấn hai mắt đỏ ngầu, tức giận đến phát khóc: “Thật quá đáng, ta coi họ là huynh đệ, vậy mà họ lại đối xử với ta như thế, từng kẻ một đều bị sắc dục làm mờ con mắt, thật đê hèn, bỉ ổi, ti tiện! Hèn gì trước đây cứ xúi giục ta, bảo ta dẫn Tống tiểu thư ra ngoài chơi, hóa ra đã sớm có ý đồ!” 

Chu Tấn đi đi lại lại trong phòng, tức giận không ngừng xoa ngực: “Tạ huynh, may mà còn có huynh, huynh không giống bọn họ, từ nay về sau, huynh là bằng hữu duy nhất của ta.” 

Tạ Vân Cảnh trước là gật đầu, sau lại lắc đầu: “Ta quả thật không giống bọn họ. Bọn họ là bằng hữu của ngươi, vậy mà lại mơ tưởng đến vị hôn thê của bằng hữu, thật là vô tình vô nghĩa, không thể chấp nhận được. Không như ta...” 

Tạ Vân Cảnh đột nhiên quay người, ánh mắt sắc bén, xuyên qua tấm rèm, nhìn chằm chằm vào ta: “Ta tiếp cận ngươi, từ đầu đến cuối, đều là vì Tống tiểu thư.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giang-nam-nhu-mong/4.html.]

06 

Ta hít sâu một hơi, buông lỏng tấm rèm trong tay, lùi lại hai bước trong hoảng hốt. 

Lưu Ly hai tay bịt chặt miệng, đôi mắt đảo liên tục, lúc nhìn ta, lúc lại nhìn Tạ Vân Cảnh qua tấm rèm. Nàng hạ giọng, thì thầm: “Tiểu thư! Hí hí!” 

“Ngươi cười cái gì?”

“Không ngờ ngay cả Tạ công tử cũng phải lòng cô nương. Quả đúng người đời sáng suốt, chỉ mỗi Chu Tấn kia mù quáng. Nhìn bộ dạng hắn ta mà ta thấy thật hả dạ, hi hi hi, ha ha ha ha...”

Tiếng cười nàng mỗi lúc một lớn, ta sợ phòng bên nghe thấy, vội vàng bịt miệng nàng lại, kéo tay nàng chạy ra ngoài.

Về đến nhà, lòng ta rối như tơ vò. Ta nào ngờ lại có ngày hôm nay. 

Ta đã từng gặp các bằng hữu của Chu Tấn. Năm ngoái, vào dịp Tết Hoa đăng, hắn hẹn ta đi du xuân. Ta đã cẩn thận sửa soạn dung nhan, nào ngờ đến chân núi Tứ Minh mới hay hắn không đi một mình. Lòng ta bỗng dưng cảm thấy không vui.

Tuy rằng phong tục bây giờ đã cởi mở hơn xưa, nhưng cũng chỉ những cặp nam nữ đã đính ước mới có thể tự do ra ngoài dạo chơi mà không bị người đời dị nghị.

Ta mở một cửa tiệm nhỏ, tiếp xúc với nhiều khách nam, nương hắn vốn đã không vừa ý, thường xuyên bóng gió nhắc nhở ta phải giữ khuôn phép, không được buông thả. Nếu bà ấy biết chuyện hôm nay, e rằng sẽ lại đến nhà làm ầm ĩ.

Loading...