Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GIẤC MỘNG ĐEN TỐI - Chương 08

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:14:37
Lượt xem: 732

Bà xin lỗi tôi, làm một bàn đầy thức ăn cho tôi, vỗ vai tôi: "Tiểu Huỳnh, cố lên nhé."

 

Nhưng một miếng tôi cũng không dám ăn. 

 

Trước khi đi ngủ, tôi kiểm tra đồng hồ báo thức trên điện thoại nhiều lần.

 

Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, không hiểu sao chúng lại bị tắt đi.

 

May mà nhờ có đồng hồ sinh học rèn luyện bấy lâu nay, khiến tôi tự nhiên tỉnh dậy lúc sáu giờ.

 

Tôi kiểm tra thẻ dự thi và hộp bút, chuẩn bị đi bộ đến địa điểm thi cách đó hai cây số.

 

Rẽ vào một con đường nhỏ vắng vẻ, sắc trời tối lại.

 

Giây tiếp theo, tiếng động cơ ầm ầm từ xa đến gần.

 

Một chiếc Ferrari phanh gấp, chắn ngang trước mặt tôi.

 

Người lái xe mở cửa bước xuống, lộ ra mái tóc đỏ rực như ngọn lửa, cười cười với tôi:

 

"Đi thi à?"

 

Tim tôi như chìm xuống vực sâu không đáy.

 

Tôi vừa giấu bàn tay run rẩy ra sau lưng, vừa cố gắng bình tĩnh nói: "Giang Xuyên, hôm nay cũng là ngày thi đại học của anh mà."

 

"Chậc, thi đại học."

 

Cậu ta cười lạnh một tiếng: "Tôi không thi cũng có thể vào trường tốt nhất, cô nghĩ tôi giống loại người như cô sao?"

 

Đột nhiên, bụng dưới tôi đau nhói, suy nghĩ đình trệ một giây.

 

Khi phản ứng lại, tôi đã bị cậu ta đá mạnh vào bụng, cả người ngã xuống đất, điện thoại cũng bay ra ngoài.

 

Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng cậu ta đã quay trở lại xe, khởi động lại động cơ, tăng tốc lao về phía tôi.

 

"Muốn đi thi đại học à? Được thôi."

 

"Chân gãy rồi, thì bò đến phòng thi đi."

 

12.

 

Lốp xe Ferrari nghiền nát mắt cá chân tôi.

 

Tôi dường như nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn rất nhỏ.

 

Cơn đau như lấy mạng ập tới, tôi bám chặt mặt đất, từng chút một bò về phía trước, kéo theo một vệt m.á.u gián đoạn trên mặt đất.

 

Phía sau, vang lên tiếng cười ngạo mạn tùy ý của Giang Xuyên.

 

"Thật sự bò à."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giac-mong-den-toi/chuong-08.html.]

"Mẹ nó giống hệt như một con chó."

 

……

 

Cuối cùng tôi không thể tham gia kỳ thi đại học.

 

Nằm trong bệnh viện, xương ống chân bị gãy được đóng đinh vào, đau đến nỗi mỗi ngày đều phải tiêm thuốc giảm đau.

 

Tôi thậm chí không có quyền đòi công lý cho mình.

 

Vì tôi chưa đủ tuổi trưởng thành, những việc này do người giám hộ của tôi quyết định.

 

Trong thời gian này, cảnh sát đã đến.

 

Trước mặt họ, Giang Xuyên làm trò xin lỗi tôi, rồi bố mẹ tôi chọn cách nhận tiền và hòa giải.

 

Tôi dựa vào đầu giường, rất bình tĩnh nhìn họ.

 

Mẹ tôi có lẽ cảm thấy hơi áy náy, không dám nhìn vào mắt tôi, chỉ cúi đầu gọt táo:

 

"Đó là tiểu thiếu gia nhà họ Giang, gia đình họ rất quyền lực, đối đầu với họ sẽ không có kết cục tốt. Hơn nữa cậu ta và Khương Nguyệt..."

 

Quả táo được đưa vào tay tôi.

 

Tôi khàn giọng hỏi: "Tại sao không sinh mình Khương Nguyệt thôi?"

 

Rồi "bốp" một tiếng, quả táo bị bố tôi đánh rơi khỏi tay tôi.

 

Ông chỉ vào mũi tôi mắng: "Đừng có mà không biết điều."

 

"Dù sao mày cũng không phải lần đầu gian lận sao chép, nếu định gian lận trong kỳ thi đại học, tao không thể chịu được nỗi nhục đó đâu!"

 

Tôi biết.

 

Gia đình Giang Xuyên đã nhờ vả, có thể giúp ông ta thăng tiến đến vị trí mà trong mười năm qua ông ta chưa chạm tới.

 

Tôi cũng biết, hôm nay là ngày có kết quả.

 

Khương Nguyệt, là thủ khoa tỉnh.

 

Bình truyền dịch có chứa thành phần thuốc an thần.

 

Sau khi họ tức giận bỏ đi, trong cơn buồn ngủ dần dâng lên, tôi thiếp đi.

 

Trong cơn mê, có người mở cửa phòng bước vào.

 

"Ồ, thê thảm quá."

 

Là giọng của Khương Nguyệt, mang theo sự ác ý và vui sướng không che giấu.

 

"Có phải rất buồn không? Những gì tôi có bây giờ vốn dĩ đều là của cô."

 

Loading...