Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GIẤC MỘNG ĐEN TỐI - Chương 07

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:13:32
Lượt xem: 1,142

Thực ra tôi không muốn nhớ lại khoảng thời gian đó. 

 

Nó như một cơn ác mộng đen tối không có hồi kết. 

 

Khương Nguyệt đến gõ cửa phòng tôi, cười nói: "Tiểu Huỳnh, chị đã nói rồi mà, nỗ lực của em sẽ không có kết quả đâu." 

 

Chu Hoài sau khi thi đại học xong đã vào Bắc Đại. 

 

Anh ta nói với Khương Nguyệt: "Anh sẽ đợi em ở Bắc Kinh."

 

Giang Xuyên chẳng bao giờ để ý đến anh ta.

 

Cậu ta luôn theo đuổi Khương Nguyệt, nhưng chị ta luôn lạnh nhạt, lúc gần lúc xa. 

 

“Thời đại này, nhà nghèo khó nuôi được con quý, rất khó để tự mình vượt qua giai cấp." 

 

Chị ta nói với Giang Xuyên: "Nhưng tôi không tin điều đó, tôi nhất định sẽ thử hết sức mình." 

 

“Vì vậy, chờ đến khi chúng ta đứng ở vị trí ngang nhau, rồi hãy nói tiếp." 

 

Những lời này, đối với cậu ấm từ nhỏ được nuông chiều như Giang Xuyên, quả thật như một lời cảnh tỉnh. 

 

Cậu ta từ ngưỡng mộ biến thành tôn sùng chị ta.

 

Còn tôi, trong sự khinh bỉ và gây khó dễ từ mọi người, điên cuồng học tập.

 

Nhưng lại vì nhiều sự cố khác nhau, tôi không thể rời khỏi lớp tệ nhất đó. 

 

Ngày thi tuyển sinh đại học, mẹ tôi đặc biệt dậy sớm làm bữa sáng cho tôi và Khương Nguyệt. 

 

Nhưng bà rõ ràng biết tôi dị ứng đậu phộng, lại cho bơ đậu phộng vào trong bữa sáng.

 

Cũng không nói cho tôi biết. 

 

Chưa ăn xong bữa sáng, tôi đã cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, dần dần thở không nổi.

 

“Mẹ, Tiểu Huỳnh hình như không khỏe, mẹ mau đến xem sao."

 

Khương Nguyệt ngồi đối diện tôi lên tiếng lo lắng, như thể rất quan tâm đến tôi. 

 

Nhưng tôi rõ ràng thấy, trong mắt cô ấy mang theo vẻ hài lòng. 

 

Tôi há miệng, gần như không thể phát ra tiếng: "Là chị phải không..." 

 

Là chị cố ý phải không. 

 

Chị sợ tôi cạnh tranh với chị đến vậy sao. 

 

Nhưng những lời sau đó, tôi không thể nói ra. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/giac-mong-den-toi/chuong-07.html.]

 

Trong cơn ngạt thở, tôi rơi vào bóng tối vô tận. 

 

Khi tỉnh lại là ở phòng bệnh viện. 

 

Bên ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn. 

 

Tôi đã lỡ mất buổi phỏng vấn. 

 

Còn Khương Nguyệt đạt giải nhất phỏng vấn, cộng thêm điểm ưu tiên, trực tiếp được tuyển thẳng vào Thanh Hoa.

 

11.

 

Kết quả tuyển sinh đã có, Giang Xuyên rất vui mừng.

 

Cậu ta mời toàn trường uống Starbucks, nhưng cố ý bỏ qua tôi.

 

"Đom đóm làm sao có thể so sánh với ánh trăng sáng được?"

 

"Có những người sinh ra đã định sẵn phải sống trong bùn lầy, mãi mãi."

 

Mọi người uống đồ uống mà cậu ta mời, tất nhiên đều phụ họa theo.

 

Tôi hỏi mẹ tôi: "Con bị dị ứng đậu phộng, suốt mười mấy năm mẹ đều nhớ rõ, tại sao hôm đó lại cho bơ đậu phộng vào mì?"

 

Mẹ tôi không dám nhìn vào mắt tôi, nhỏ giọng nói: "Bận quá nên quên mất."

 

Bố tôi đập bàn mắng tôi: "Không vui thì tự nấu ăn mà ăn! Chiều quá thành hư!”

 

Còn ba tháng nữa là đến kỳ thi đại học, tôi dọn ra khỏi nhà.

 

Tôi thuê một căn phòng nhỏ gần trường.

 

Vị trí rất hẻo lánh, mỗi tối sau khi trở về từ tiết tự học, tôi cầm đèn pin, suốt quãng đường đều thấp thỏm không yên. 

 

Khoảng thời gian đó hầu như tôi không rảnh để nhớ tới Khương Nguyệt, chỉ chăm chỉ làm đề thi.

 

Thức đêm đến nỗi tóc rụng cả một đống.

 

Nguyên tắc sống của tôi, tóm lại chính là không phải khi đối mặt với khó khăn liền chấp nhận từ bỏ. 

 

Bị hủy tư cách thi đấu, vẫn còn tuyển sinh đặc biệt.

 

Đường tuyển sinh đặc biệt không đi được, vẫn còn kỳ thi đại học.

 

Người bình thường như tôi, mười mấy năm cố gắng, chỉ dựa vào vài tờ giấy mỏng manh của kỳ thi đại học.

 

Đêm trước ngày thi đại học, mẹ tôi đột nhiên đến thăm tôi.

 

Loading...