GIA ĐÌNH KIỂU MẪU - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-07-04 15:33:04
Lượt xem: 1,169

Mộng Sở Y không tin, cô ta giãy nảy và lắc đầu điên cuồng: 

"Không thể nào! Đây rõ ràng là một đứa bé siêu nam. Làm sao có thể là con của anh trai Thời Thâm?"

Lúc này, điện thoại của tôi rung lên.

Tôi bấm vào tin nhắn và thấy đó là giấy chứng nhận xét nghiệm do bác sĩ gửi đến.

Tôi lập tức đưa bằng chứng ra trước mặt, lạnh lùng nói: 

“Con trai tôi ổn định về tinh thần và trí tuệ, không hề mắc chứng siêu nam.”

"Cô có thể không tin tôi, nhưng không thể không tin các nhà tâm lý học của Bệnh viện Nhân dân Thủ đô, đúng chứ?"

Các tay phóng viên đã trực tiếp quay cận cảnh và công bố bằng chứng trong phòng phát sóng trực tiếp để cư dân mạng cùng xem.

Thái độ của cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp liền lập tức quay ngoắt.

“Vân Vũ là một cậu bé đáng yêu như vậy, sao có thể là đứa trẻ mắc hội chứng siêu nam được?”

“Tất cả là tại Mộng Sở Y, cô ta gây rắc rối, thậm chí còn bạo hành trẻ em. Tôi đã quá ngu ngốc vì nghe theo những lời cô ta nói.”

“Tôi thấy rằng Kim Kim và Vân Vũ thực sự có chút giống nhau. Chẳng lẽ mẹ ruột của Kim Kim là Vân Thư Hà??”

Nhiều suy đoán khác nhau xuất hiện trên bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp.

Mộng Sở Y bây giờ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể thấp giọng xin lỗi: 

"Tôi thực sự xin lỗi, Thư Hà."

Tôi lập tức lắc đầu: 

“Cô không có lỗi với tôi, mà là bọn trẻ.”

“Từ đầu đến cuối là cô làm tổn thương Kim Kim. Nhưng tôi không hiểu, một đại gia tộc như Lục gia, ngay cả một cô bé cũng không chăm sóc được, lại bị người ta ức h.i.ế.p suốt nhiều năm qua.”

“Tại sao vậy, là bởi vì Kim Kim không nói được sao?”

Không ai nghĩ rằng tôi lại dám nói như vậy với bà Lục.

Mọi người đều sửng sốt. Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thậm chí còn gọi tôi là kẻ điên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/gia-dinh-kieu-mau/chuong-15.html.]

“Sao cô dám nói chuyện với bà Lục như thế? Bất kể có phải là mẹ ruột của Kim Kim hay không thì cũng không được có thái độ hỗn hào như vậy.”

“Thư Hà tức giận như vậy cũng dễ hiểu thôi. Người làm mẹ đâu ai muốn con mình chịu thiệt thòi đâu.”

Ngay khi mọi người cho rằng bà Lục sẽ chỉ trích tôi thì bà lại vô cùng dịu dàng, suy ngẫm sâu sắc và đưa ra lời giải thích: 

“Tất cả là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi luôn nghĩ rằng sẽ không sao nếu Kim Kim được chăm sóc bởi dì nó. Những người bên cạnh còn tưởng vì Kim Kim rất không thích dì nên luôn đi theo chúng tôi, không ngờ là do quá sợ hãi.”

"Mộng Sở Y đã chăm bẵm Kim Kim từ khi còn nhỏ. Cô ấy chưa bao giờ để bảo mẫu chăm sóc. Rất nhiều bảo mẫu đã bị Mộng Sở Y sa thải. Chúng tôi chưa bao giờ điều tra nguyên nhân sâu xa và tin tưởng cô ấy một cách mù quáng."

Nói đến đây, giọng điệu của bà Lục đầy khó chịu.

Mộng Sở Y hoảng sợ giải thích:

 "Không, không phải vậy. Tôi chưa bao giờ làm hại Kim Kim!"

Mộng Sở Y vô cùng sợ hãi. Cô sợ bị nhà họ Lục bỏ rơi, đồng thời cũng sợ danh tiếng của mình sẽ bị hủy hoại.

Nhưng bà Lục không còn tin cô chút nào.

Cô sợ hãi rơi nước mắt, giọng nói run run, thấp giọng lẩm bẩm: 

"Nếu anh Thời Thâm ở đây, anh ấy nhất định không để tôi phải chịu sự oan ức như vậy, có như thế nào cũng sẽ giúp tôi sáng tỏ mọi chuyện!"

Tôi khẽ nhếch khóe miệng, mỉm cười mỉa mai.

Nếu Lục Thời Thâm thực sự dám lên tiếng thay cô ta, tôi sẽ bằng mọi giá đưa con gái mình đi, từ nay chúng tôi sẽ trở thành người xa lạ, không liên quan gì đến nhau nữa.

Cô ta nhanh chóng nhắn tin và gọi điện cho Lục Thời Thâm.

Tôi run rẩy và vô thức muốn trốn tránh.

Nhưng vào thời điểm quan trọng, bà Lục lại quay camera, chĩa điện thoại vào mặt tôi như muốn chụp ảnh chứng minh thư.

Bên kia đã kết nối với cuộc gọi trong vòng một giây.

Tôi chưa kịp nói gì thì người đối diện đã đột ngột đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn khó giấu, trong đôi mắt lạnh lùng có cảm xúc cháy bỏng.

Anh gần như không kiềm chế được mà hét lên: 

"Vợ."

Bình luận

0 bình luận

    Loading...