Chạm để tắt
Chạm để tắt

GIA ĐÌNH ÊM ẤM - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-01 12:45:28
Lượt xem: 819

“Chị dâu không còn cách nào khác nên mới nghĩ đến chuyện thuê một bảo mẫu.”

Chị dâu lải nhải không ngừng, từ trước đến nay tôi không hề biết chị ta là là người sẽ nói như vậy.

Quả nhiên con người chỉ cần động chạm đến lợi ích của mình sẽ giống như mèo bị đạp đuôi.

Đoạn sau chị ta nói gì tôi cũng không nghe rõ nữa.

Chỉ cần nghĩ đến những lời chị Hứa đã nói với tôi, tôi cảm thấy như bị ai đó tát thật mạnh vào mặt, vừa sưng vừa đau.

Tôi không biết nói gì, muốn tôi dọn ra ngoài ở? Tôi không cam tâm.

Bản thân sẵn lòng muốn dọn ra ngoài khác hẳn với việc bị đuổi khỏi nhà.

Hơn nữa, đây nhà căn nhà mà tôi đã ở được hơn hai mươi năm!

Trong đầu tôi đang xảy ra một trận chiến hỗn loạn, tôi chỉ nhớ được đã thuận miệng nói một câu: “Chị dâu, là em có lỗi với chị.”

Sắc mặt chị dâu trở nên khó coi, quay người rời đi. Đồ ăn vừa làm xong còn đang bốc khói nghi ngút cuối cùng lại bị tôi đổ hết vào thùng rác.

Rõ ràng đây không phải lời nói mà chị dâu mong muốn nhưng tôi cũng không thể chấp thuận gì thêm nữa.

5.

Liên tiếp mấy ngày nay, tối nào tôi cũng nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào của anh trai và chị dâu.

Tôi và chị dâu không nói gì với nhau kể từ ngày xảy ra sự việc không vui đó.

Bầu không khí trong nhà căng thẳng đến cực điểm.

Chuyện này cũng khiến bố mẹ trở nên sốt ruột đến phát cáu, thở ngắn than dài trong phòng ngủ.

“Trời ơi, nếu ban đầu chúng ta mua nhà sớm hơn một chút thì bây giờ mọi chuyện cũng sẽ không thành ra như thế này.”

Mẹ tôi thở dài: “Tôi không ngờ đã già thế này rồi mà còn phải thay con cái lo lắng chuyện nhà cửa.”

Bố tôi cũng cúi đầu xuống: “Ai mà ngờ được giá nhà lại tăng nhanh đến vậy, bây giờ chúng ta dùng hết số tiền tích cóp được cũng không đủ để mua nhà.”

“Chúng ta có thể mua nhà cũ…”

“Mua một căn nhà cũ tồi tàn đến mức muốn đập đi? Đâu ai muốn ở trong một căn nhà cũ rộng 40 đến 50m² chứ?”

Đến tối lúc ăn cơm, trên bàn ăn tràn ngập mùi thuốc súng.

Mặt anh trai và chị dâu lúc nào cũng căng thẳng, bố mẹ ngồi bên cạnh cẩn trọng không dám mở miệng nói câu nào, sợ rằng nói sai sẽ châm ngòi đốt cháy hai thùng thuốc s.ú.n.g này.

Chị dâu bỗng nhiên lên tiếng: “Bố mẹ, con muốn để mẹ con đến đây chăm sóc em bé.”

Cả nhà đều không ngờ chị dâu sẽ quyết định như vậy.

Vẻ mặt anh trai kinh ngạc nhìn chị dâu, rõ ràng trước đó hai người không bàn bạc đến chuyện này.

Cho dù nhận được ánh mắt kinh ngạc của chúng tôi, chị dâu vẫn nói tiếp.

“Mẹ con làm việc tự do, không giống mẹ có công việc cố định, nên con muốn để mẹ con đến đây chăm sóc em bé, là mẹ ruột của con nên chắc chắn sẽ tận tâm chăm sóc em bé hơn bảo mẫu, như vậy con cũng có thể chuyên tâm làm việc.”

Mẹ tôi đặt bát đũa trong tay xuống, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng: “Đột ngột như thế à?”

“Cũng không còn sớm nữa, con phải đi làm trở lại rồi, có một số việc phải quyết định nhanh chóng, dù sao con học đại học nhiều năm như vậy, không nên chỉ ở nhà làm nội trợ.”

Câu nói này của chị dâu tôi cũng đồng tình, nếu sau này tôi lập gia đình, đối phương muốn tôi sinh con xong ở nhà làm nội trợ thì tôi cũng không đồng ý, thậm chí còn phải ứng kịch liệt hơn cả chị dâu.

Anh trai kéo tay áo chị dâu: “Ăn cơm xong chúng ta bàn bạc một chút nhé.”

Lần này chị dâu không im lặng mà đập đũa xuống bàn lớn tiếng nói: “Bàn bạc cái gì? Bao nhiêu ngày qua còn chưa bàn bạc xong, mấy người không tôn trọng ý kiến của tôi sao?”

“Yên tâm, em sẽ bảo mẹ em thuê một căn nhà bên ngoài rồi để bà ấy chăm sóc em bé ở đó là được, như vậy cả nhà có thể sống thoải mái.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/gia-dinh-em-am/chuong-2.html.]

Bố mẹ tôi không đồng ý, mới vừa được ôm cháu trai có mấy tháng mà phải giao đứa bé cho thông gia sống bên ngoài, chuyện này bị hàng xóm biết thì phải giải thích thế nào với họ.

Đã già rồi lại còn bị người khác trách móc, nét mặt già nua ngày một đậm rõ.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Cả nhà lại khuyên nhủ chị ta nhiều lần, cuối cùng rùm beng hết lên.

Giống như một khối áp xe đã tích tụ lâu ngày rồi bị vỡ ra, khắp nơi đều thối rữa.

6.

Tôi không đành lòng nhìn bố mẹ khó xử, cuối cùng quyết định ra ngoài thuê nhà.

“Chị Hứa, em muốn thuê nhà, chị có chỗ nào hợp lý không?”

Thật ra tôi cũng không muốn hỏi chị Hứa, bị vả mặt đau thật, nhưng tôi chỉ có mỗi chị Hứa là người quen.

Chị Hứa có vẻ cũng đã dự đoán được từ trước, giới thiệu tất tần tật cho tôi.

“Em là một cô gái được chiều chuộng, từ bé đến giờ chưa từng nhìn thấy mặt tối của xã hội, nếu tiền thuê nhà là tiền của nhà em thì em có thể nhìn thấy được điều này.”

Chị Hứa cho tôi xem vài khu nhà đẹp, quả thực khiến người ta động lòng, nhưng nhìn giá cả cũng khiến lòng người lạnh lẽo.

Nhưng vừa nghĩ đến mọi chuyện trong nhà đều là vì tiền khiến tôi không muốn nhận tiền của bố mẹ, đây chắc là lòng tự ái vừa thương hại vừa nực cười.

Tôi khéo léo từ chối mấy căn nhà này: “Vẫn chưa cần đâu ạ, em không muốn tiêu tiền của nhà em.”

Chị Hứa thở dài: “Cũng không còn nhiều lựa chọn đâu, muốn thuê được nhà với giá tốt thì chỉ còn cách thuê ghép với người khác thôi.”

“Em không muốn thuê ghép, vậy trước hết chúng ta xem mấy căn nhà đi.”

Sau khi cảm ơn ý tốt của chị Hứa, trưa nào tôi cũng tìm môi giới xem nhà.

Tôi chưa bao giờ phải khốn khổ như vậy, bàn chân bị phỏng rộp hết cả lên, nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh trong nhà, bố mẹ lại đang khó xử, ý chí chiến đấu của tôi lập tức bùng lên.

Thậm chí tôi còn vô cùng phấn chấn vì bản thân đã trưởng thành, có thể giúp đỡ bố mẹ.

Cuối cùng tôi đã vừa ý một căn nhà cũ khoảng 40m² một phòng ngủ, tiền thuê hết bốn ngàn tệ.

Vì đây là khu vực ngoại ô cách xa trung tâm thành phố nên mới thuê được với giá bốn ngàn tệ, chứ bình thường những căn như vậy toàn năm, sáu ngàn tệ.

Đây là khoản chi tiêu tối đa có thể chi trả trong mức lương của tôi.

Thuê nhà là chuyện lớn, hơn nữa từ bé đến lớn đều là bố mẹ và anh trai thay tôi quyết định, lần đầu phản nghịch như vậy dù sao cũng phải thông báo với gia đình một tiếng.

7.

Tan làm về nhà, nhìn cánh cửa một hồi, tôi hít thật sâu rồi mỉm cười đẩy cửa vào.

“Bố mẹ, anh trai, chị dâu, con về rồi.”

Vừa vào cửa tôi đã nghe thấy tiếng cười nói trong nhà, đặc biệt là tiếng của chị dâu và mẹ tôi, không biết đang nói đến chuyện gì thú vị mà vẻ mặt tươi cười hớn hở.

Còn quay đầu lại cười hì hì gọi tôi đến.

“Mau ngồi xuống đây, mẹ làm món cánh gà cô ca mà con thích ăn nhất đây này.”

Tôi cảm thấy không đúng nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào.

Nhìn biểu cảm của bố mẹ và anh trai, họ cũng không có gì khác lạ.

Ai cũng nói sau này để mẹ ruột chị dâu đến đây chăm sóc em bé, dường như chuyện cãi vã mấy ngày nay là do tôi nằm mơ vậy, khiến tôi cảm thấy không chân thật.

Thấy gia đình cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, trong lòng tôi thả lòng một chút, không đánh kẻ tươi cười nữa(1), dù trước kia tôi và chị dâu có xảy ra chuyện không vui, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn mà, tôi mỉm cười đáp lại như mọi ngày: “Cảm ơn chị dâu.”

(1) 伸手不打笑脸人 [shēnshǒu bù dǎ xiàoliǎn rén]: Mang hàm ý nếu đối phương đã tỏ thái độ hòa nhã, tươi cười nhận lỗi thì ta cũng không cần gay gắt chấp nhặt nữa, mọi vấn đề sẽ được giải quyết.

Bởi vì bầu không khí trong nhà thay đổi nên tạm thời tôi chưa nói chuyện đã thuê nhà bên ngoài.

Loading...