Gả thay vào nhà tiểu tướng quân đã chết trận - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-06 23:46:03
Lượt xem: 434

Còn nói rằng toàn bộ nhân dân đều tôn trọng Hoắc tướng quân, ai còn nhớ đến uy nghiêm của hoàng đế nữa.

Nghe những lời này, Chương mẫu ta tỏ ra lạnh lùng.

Thôi Tương cố gắng làm hài lòng Chương mẫu và vội vã biện hộ vài câu, nhưng không thể chống lại đám đông bắt đầu mất kiểm soát.

Đúng lúc ta định dẫn Chương mẫu đi, thì không ngờ Thôi Tương kéo Chương mẫu lại và thậm chí còn tiết lộ danh tính của bà ấy là mẹ của Hoắc tướng quân, là chủ nhân của nhà Hoắc trước mặt mọi người.

Ai ngờ, những thiếu nữ trẻ đó không quan tâm đến địa vị của nhà Hoắc, và không biết ai đã chủ động tấn công, khiến cho đám đông bắt đầu xô đẩy nhau.

Đến một đoạn sát vách đá, nơi mà thực vật um tùm, đất còn mềm và không có hàng rào cản, mọi người đều đùa cợt nhưng không biết rằng có thể rơi xuống.

Ta đã gọi vài nô tỳ và người hầu đi theo, nhưng không ai quay đầu lại.

Khi nghe thấy tiếng Chương mẫu kêu cứu, ta quay lại chỉ thấy bà ấy lùi lại vài bước, không đứng vững và trượt chân, kéo theo đất lở, cả bà lẫn đất đều trượt xuống núi.

Tất cả mọi người đều giật mình sợ hãi, vội vàng chạy tán loạn về phía nơi an toàn.

Lúc đó, Thôi Tương ở gần Chương mẫu nhất, nàng ta vươn tay ra có vẻ như muốn kéo Chương mẫu lại.

Nhưng nàng ta vốn là một tiểu thư khuê các, chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, hoảng sợ đến mức đứng hình tại chỗ, chân không thể di chuyển được nửa bước.

Khi ta chạy đến, Chương mẫu đã hoàn toàn trượt xuống dưới.

"Cứu ta với!"

Chương mẫu bị phủ đầy bùn đất, những ngón tay được chăm sóc cẩn thận của bà, bây giờ đang cố gắng cào vào mảnh đất trước mặt.

Kiểu tóc của bà đã bị lệch, khuôn mặt tái mét và nước mắt mờ đi.

Một tấm thảm cỏ lớn cùng với Chương mẫu tiếp tục trượt xuống dưới.

Ta đứng trên đỉnh dốc, nắm lấy một cái cây có thân hơi cong, vươn dài cơ thể nhưng không thể chạm được bà, khiến ta lạnh sống lưng vì sợ hãi.

"Mẫu thân, nắm lấy cái cây bên cạnh!"

Ta gắng gượng hét lớn, nhưng sức của Chương mẫu quá yếu, không thể với tới cái cây đó.

Thực ra, mọi thứ chỉ diễn ra trong phút chốc, trong tiếng hét của mọi người, Chương mẫu bỗng nhiên rơi xuống.

Bà bị những bụi gai và đá sắc làm trầy xước trên đường rơi, cuối cùng bị kẹt giữa lưng chừng núi, không còn động tĩnh.

"Mẫu thân!"

Ta hét lên vài tiếng, không thấy động tĩnh, lòng ta như rơi vào vực sâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ga-thay-vao-nha-tieu-tuong-quan-da-chet-tran/chuong-6.html.]

Sau khi hồi thần lại, Thôi Tương đứng từ xa dưới sự hỗ trợ của một nha hoàn, khóc như mưa.

"Hoắc phu nhân, Hoắc phu nhân!"

Ta quay lại và đẩy mạnh nàng ta ra.

"Cút sang một bên mà khóc, nếu hôm nay mẫu thân ta có chuyện gì, ta sẽ lột sạch da của ngươi!"

"Chẳng phải là ngươi đẩy bà ấy xuống sao!"

"Cút!"

Thôi Tương còn muốn tranh luận nhưng bị vẻ mặt lạnh lùng của ta làm cho sợ hãi không dám nói thêm.

Nha hoàn và các bà bà trong nhà họ Hoắc đều tụ tập xung quanh, lo lắng không biết phải làm sao.

Ta chỉ đạo hai người đi gọi người giúp ngay lập tức.

"Cởi áo ra!"

Ta cũng ra lệnh cho vài nha hoàn cởi áo ngoài ra, dùng kẹp tóc chia thành dải vải, vội vàng làm thành một sợi dây.

Có lẽ Chương mẫu chỉ bị bất tỉnh vì sợ hãi, nhưng bị kẹt giữa lưng chừng núi, phía dưới là vực sâu, nếu bà tỉnh dậy và vùng vẫy, rất có thể sẽ trượt xuống.

Hôm nay ra khỏi nhà, ta chỉ mang theo hai bà bà và bốn nha hoàn, giờ đây hai trong số họ đã bị sai đi mất.

Chờ đợi không phải là phương án tốt!

Thôi Tương đã kéo một nha hoàn đi, nói là sẽ đi gọi người giúp, nhưng cũng trốn mất.

Có vẻ như nàng ta chỉ không muốn chịu trách nhiệm mà thôi.

Sau khi dây thừng được làm xong, ta cột chặt phần đầu dây vào quanh eo mình và bảo bốn nha hoàn kéo dây để từ từ hạ xuống...

Cho đến khi ta có thể với tới Chương mẫu và đánh thức bà ấy dậy.

Bà ôm lấy ta, bật khóc nức nở.

"Nham Nham, ta biết con sẽ quay lại cứu ta mà!"

"Đừng khóc, mẫu thân đeo dây vào, chúng con sẽ kéo từ từ lên trên, người sẽ dễ dàng trèo được lên thôi."

Nhưng thực tế, sức chịu đựng của sợi dây không thể chịu đựng được trọng lượng của hai người.

Ta dỗ dành Chương mẫu trèo lên trước, mình đi phía sau.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...