Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

DỨT KHOÁT CHIA TAY - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-10-18 16:05:57
Lượt xem: 603

Giọng anh vẫn điềm tĩnh, không ôm tôi an ủi, cũng không nói những lời ngọt ngào.

 

Nhưng chỉ cần anh đứng ở đây, dường như đã là biểu hiện của sự đáng tin cậy.

 

Cố Thịnh nhìn đồng hồ: "Còn ba tiếng nữa mới đến sáng. Hoạt động ngày mai đã hủy, em có thể ngủ nướng."

 

Anh ngừng lại một chút rồi bổ sung: "Tôi ở ngay phòng bên cạnh, có gì thì cứ đến tìm tôi."

 

Nói xong anh quay người định đi, như thể anh đã vượt hàng nghìn cây số chỉ để nói vài câu rồi quay về.

 

Nhưng trong lòng tôi bỗng dưng yên ổn lạ thường.

 

Khi anh quay người lại, tôi bất chợt kéo anh lại, nắm lấy cổ áo anh và kiễng chân.

 

Hương bạc hà nhàn nhạt hòa vào trong một nụ hôn nhẹ nhàng.

 

Tôi bật cười khi thấy gương mặt ngạc nhiên của Cố Thịnh:

 

"Cố Thịnh, chúng ta hãy hẹn hò nhé."

 

---

 

Ở bên Cố Thịnh rất khác với Lộ Diễn.

 

Anh không phải kiểu đàn ông giỏi nói lời đường mật, nhưng trong hành động luôn thể hiện sự quan tâm.

 

Khi gặp vấn đề trong công việc, phản ứng đầu tiên của anh không bao giờ là an ủi, mà là cung cấp giải pháp. Vấn đề tôi gặp phải hôm nay, ngày mai đã biến mất.

 

Anh không thường xuyên nói nhớ tôi, nhưng dù tôi có đi chuyến bay muộn nhất về trong đêm, anh cũng sẽ đợi tôi ở sân bay.

 

Tôi cảm nhận được một niềm hạnh phúc bình yên mà trước giờ chưa từng có.

 

Nhưng càng hạnh phúc, tôi càng sợ hãi.

 

Giống như đang đứng trên vách đá, dưới chân rõ ràng là đá tảng, nhưng chỉ cần quay đầu lại, phía sau đã là vực sâu ngàn trượng.

 

Tôi bắt đầu sợ Cố Thịnh phát hiện ra con người thật của mình, phát hiện ra những gì tôi thể hiện trước mặt anh đều là sự giả tạo.

 

Tôi sợ anh sẽ không thích con người thật của tôi.

 

Sau vài trận tuyết, nhiệt độ giảm đột ngột. Cộng thêm công việc bận rộn và suy nghĩ quá nhiều, cuối cùng tôi bị ốm.

 

Sau khi xin nghỉ, tôi ở nhà một mình dưỡng bệnh.

 

Tôi không sống chung với Cố Thịnh, tôi sợ nếu quá thân mật, anh sẽ phát hiện ra mặt tối không được mong đợi của tôi.

 

Khi đang sốt mơ màng, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa.

 

Tôi còn nghĩ mình đang mơ, cho đến khi chuông cửa vang thêm vài lần, tôi mới mở mắt.

 

Loạng choạng ra mở cửa, tôi thấy người đứng bên ngoài là Cố Thịnh.

 

Tay trái anh cầm một hộp đựng thức ăn, tay phải xách một túi thuốc. Bên ngoài dường như đang có tuyết rơi, chiếc áo khoác dạ màu đen của anh vẫn còn vương chút tuyết chưa tan, đôi lông mi dài chỉ khẽ chớp một cái đã ướt đẫm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dut-khoat-chia-tay/chuong-13.html.]

 

"Nghe nói em bị ốm." Anh đi đến bàn ăn, đặt hộp cơm xuống.

 

"Không thể uống thuốc khi bụng đói. Em ăn chút cháo trước đi. Tôi không biết em thích cháo gì nên mua mỗi loại một ít."

 

Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã vươn tay chạm vào trán tôi, rồi lại áp trán mình vào trán tôi, cau mày nhẹ, ngồi xuống ghế sofa và lấy từng hộp thuốc ra.

 

"Em có triệu chứng gì? Cảm lạnh thông thường hay cúm virus?"

 

"Bị lạnh, chắc là cảm lạnh thôi."

 

Cố Thịnh lấy ra một hộp thuốc, mở tờ hướng dẫn sử dụng ra và cẩn thận đọc.

 

Tôi ngây người nhìn anh.

 

Tôi nhớ lần đầu gặp anh, anh cũng như vậy, nhíu mày đọc báo cáo tài chính trong cuộc họp.

 

Lúc đó tôi ngồi ở xa nhất, giữa chúng tôi là rất nhiều người.

 

Anh trông thật cao quý, thật xa xôi.

 

Thật... lạnh lùng.

 

Nhưng giờ đây, người đàn ông chỉ quan tâm đến những dự án có giá trị từ tám chữ số trở lên đang ngồi trước mặt tôi, nhíu mày đọc tờ hướng dẫn thuốc nhỏ bé.

 

Anh thật sự hiện hữu trước mắt tôi.

 

Ánh đèn màu cam trong phòng khách phủ lên người anh, chiếc áo khoác dạ đen được vắt trên ghế sofa, tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, ánh đèn dịu nhẹ làm gương mặt góc cạnh của anh trở nên có phần mềm mại.

 

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy tim mình đập mạnh một nhịp, vang vọng trong đầu, va đập tứ phía.

 

Tôi nghĩ, tiêu rồi.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi đi đến ngồi sát vào anh.

 

Anh khẽ ôm lấy tôi, kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người tôi.

 

"Sao vậy, em thấy khó chịu à?"

 

Tôi vùi đầu vào người anh, giọng khẽ khàng:

 

"Làm sao đây, Cố Thịnh, hình như em càng ngày càng thích anh rồi."

 

Anh nhướng mày: "Chẳng lẽ trước đây em không thích?"

 

"Không phải, chỉ là—"

 

Tôi không biết phải diễn tả cảm giác đó như thế nào, tôi luôn sợ hãi tình cảm, tôi e ngại cảm giác mất kiểm soát.

 

Tôi sợ mình sẽ trở thành mẹ mình.

 

Nhưng bây giờ, cảm giác này dường như không tệ.

 

...

Loading...