Dưỡng Khí Trúc Mã - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-07-06 13:44:12
Lượt xem: 1,466

“Cũng khó nói lắm.” Tạ Trì cầm đôi đũa công cộng, trở miếng thăn bò đã tẩm vị.

“Giả dụ như hắn đã biết chuyện này, không lẽ không vội vàng gấp rút muốn trả thù người đã g.i.ế.c hết cả gia tộc của mình sao? Vậy mà còn có thể nhịn nhục cho đến tận bây giờ? Mà lão già Vạn Khởi Niên này cũng không biết nghĩ gì, g.i.ế.c cả nhà người ta còn đi nuôi con dùm người ta nữa chứ.”

Tôi vén mấy sợi tóc mai bên tai, nói tiếp: “Nếu như không biết chuyện, vậy thì tại sao còn âm thầm thư từ qua lại với hoàng đế? Nội dung trong thư quan trọng đến mức vừa đọc xong đã phải đốt đi?”

Tạ Trì gắp miếng thăn bò vừa nướng xong vào chén tôi, thờ ơ nói:

“Biết hay không biết thì đi hỏi trực tiếp là được chứ gì, hắn cũng đã tự nói sẽ hồi kinh sớm, đến lúc đó vẫn phải nhập cung diện thánh thôi.”

“Một đao trực tiếp đ.â.m vào mục tiêu? Hay là nói cạnh nói khóe? Thôi, sao cũng được, dù sao hoàng đế vẫn là cậu, hỏi không được hắn cũng không dám một đao đ.â.m thẳng vào người cậu đâu hầy.”

Tôi triệt để dẹp hết mọi suy nghĩ, chú tâm vào ăn thịt.

“Còn không tới mười ngày nữa chính là gia yến trung thu, nói không chừng đây chính là bữa cơm cuối cùng của chúng ta đó.”

“Rồi sao nữa?”

“Thì… tớ vẫn muốn xuất cung một chuyến.”

Tôi nhìn hắn chớp mắt lia lịa.

Tạ Trì thở dài nhìn tôi một cái, không nói gì thêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/duong-khi-truc-ma/chuong-15.html.]

Hắn lấy ra một miếng ngọc bội tựa như tấm lệnh bài đưa cho tôi, chỉ đơn giản nói một câu ngắn gọn: “Không có tớ bên cạnh, mọi chuyện đều phải cẩn thận.”

Và thế là… Sang ngày thứ hai, tôi thay một bộ thường phục, bỏ một bọc ngân lượng đầy ắp vào trong túi áo rồi xuất cung.

Tạ Trì còn sắp xếp thêm vài thị vệ đi theo tôi để bảo vệ, chỉ cần theo sau tôi, không quá gần cũng đừng quá xa là được.

Dạo trên con phố lớn trong Đế Kinh, tôi mới cảm nhận được sự phồn hoa như mộng thời thiên cổ, sự huyên náo và liễm diễm của tự do.

Đích thực thoải mái hơn trong cung cấm nhiều.

Tôi đi dạo vòng quanh từng căn tiệm, trong lòng đang bàn tính không biết bên này có thể mở một tiệm lẩu không, chính là loại haidilao phiên bản cổ trang ấy; bên kia còn có thể mở một phòng nhạc, chế tạo đàn guitar hát dân ca; bên góc phố này còn có thể mở một tiệm sách, viết chút truyện đam mỹ kiếm vài đồng lẻ.

Sau một hồi động não, sử dụng hết tất cả chất xám, tôi dừng chân trước cửa một căn lầu xanh.

Dù sao thì, nhân vật xuyên không chưa bước chân vào lầu xanh thì không được tính là đã từng xuyên không nhỉ?

Tôi quay ra sau nhìn đám thị vệ rồi nói một câu: “Không cần đi theo nữa.” Vừa tính bước vô cửa liền bị một thẩm nương trang điểm không đều ngăn lại:

“Cô nương, nơi này của bọn ta là nơi tiêu khiển uống rượu hoa của các lang quân, chứ không có tiết mục nào phục vụ cho nữ tử cả.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Tôi nhìn rồi cười, rút ra túi ngân lượng tung hứng trên tay.

Vị thẩm nương đó ngẫm nghĩ một chút, khuôn mặt vẫn rất khó xử, do dự nói: “Cô nương à, ta cũng chỉ là dựa theo quy tắc hành sự mà thôi, trông cô nương ăn mặc cũng rất thể diện, không giống với loại người làm khó người khác. Thật không giấu gì cô nương, đi thẳng thêm mười thước chính là Nam Phong quán, nơi đó có phấn diện tiểu sinh, chắc sẽ rất hợp ý của cô nương đấy.”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...