Đừng ly hôn được không - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 13:46:09
Lượt xem: 408

3

Buổi tối, Lâm Mộ Tuyết đến thăm tổ chương trình.

Một số vị khách khác và máy quay nhìn tôi với vẻ hơi bối rối.

Tôi bước tới và nhìn thấy Lâm Mộ Tuyết lấy từ trong túi xách ra vài hộp cơm trưa Nhật Bản cao cấp, rồi nói với giọng điệu trong "Khuynh Thành":

“Em biết anh sẽ không quen được khi vào nhóm chương trình, anh kén chọn quá.

"Đây là đồ ăn tôi vừa đóng gói, là món anh thích nhất, ăn nhanh đi."

Thái độ của cô ấy quá tự nhiên, cứ như thể cô ấy là vợ của Lương Ngạn Châu vậy.

Lương Ngạn Châu ngồi bên cạnh cô ta không nói gì, có chút trầm ngâm, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.

Khi nhìn thấy tôi, hắn dừng lại.

Khóe môi của Lâm Mộ Tuyết cong lên thành một nụ cười.

"Chị Nguyễn, chị có muốn đến ăn cùng không?

"Ngạn Châu khá kén chọn, trong quá trình quay phim anh ấy không ăn hộp cơm trưa do đoàn làm phim cung cấp. Tôi lo anh ấy ăn không ngon nên tới giao đồ ăn, chị có phiền không?"

Vợ của cặp khách kia không khỏi chế nhạo quay mặt đi, hiển nhiên là khinh thường hành động khiêu khích hèn hạ của Lâm Mộ Tuyết.

Tôi mỉm cười bình thản:

"Cô không ngại trở thành một con điếm ở nơi công cộng, vậy tại sao tôi lại phải bận tâm."

Nói xong, tôi quay người rời đi.

Lâm Mộ Tuyết tức giận đến mức mặt tái mét.

Một số vị khách khác không khỏi cười thành tiếng.

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Mộ Tuyết khiêu khích tôi.

Nó không phải là điều nghiêm trọng nhất.

Cách đây một năm, mẹ tôi lâm bệnh nặng, nửa đêm nhận được tin dữ, tôi đã ngã gục tại chỗ.

Tôi kết hôn với Lương Ngạn Châu cách xa hàng ngàn dặm và tôi phải bay ít nhất vài giờ để về nhà.

Tôi bối rối gọi cho Lương Ngạn Châu, nhưng hắn không bắt máy sau khi tôi gọi nhiều lần.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể một mình lên máy bay về nhà trong tuyệt vọng.

Chuyến bay lúc nửa đêm mắt đỏ xuyên qua màn đêm, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ mà dường như không cầm được nước mắt.

Khi tôi xuống máy bay bốn giờ sau đó, tôi đã lau khô nước mắt.

Tôi không thể khóc được nữa.

Tôi nghe người nhà kể rằng mẹ tôi đã đợi tôi về rất lâu rồi.

Nhưng tôi vẫn đến muộn.

Mẹ tôi không để lại cho tôi một lời, thậm chí bà còn không có thời gian để nhìn tôi lần cuối.

Cha tôi mất sớm, một mình tôi phải lo tang lễ cho mẹ.

Ngay khi tôi đang gặp khó khăn nhất, Lâm Mộ Tuyết đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat.

Đó là bức ảnh của Lương Ngạn Châu và cô ta, cô ta đang đối diện với ống kính, Lương Ngạn Châu đang nhìn cô ta ở góc nghiêng, với ánh mắt dịu dàng trìu mến.

[Xin lỗi chị Nguyễn, hôm qua anh Lương đã giúp em tổ chức sinh nhật nên không nhận được cuộc gọi của chị.

[Khi nghe tin mẹ chị mất, em đã khuyên anh ấy nhanh chóng quay lại gặp chị, nhưng anh aya nhất quyết nói rằng sinh nhật của em quan trọng hơn...]

Cô ta gửi đến vẻ mặt tươi cười: “Đừng trach anh Lương, đều là lỗi của em, chị muốn mắng thì cứ mắng em đi.”]

Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng người ta sẽ không khóc khi nỗi đau tột cùng, không thể chịu nổi.

Thay vào đó, bạn sẽ rơi vào trạng thái tê liệt như thời gian ngừng trôi.

Mắt tôi không còn nhìn thấy được nữa.

Tai tôi không còn nghe được nữa.

Tôi hoàn toàn bất tỉnh.

Sau đó tưởng chừng như cả thế kỷ, nỗi đau âm ỉ, luẩn quẩn dần dần nở ra từ trái tim, rồi lan dần theo từng mạch máu.

Tôi từ từ quỳ xuống và ôm chặt n.g.ự.c mình.

Chỉ trong một đêm, tôi đã mất đi hai người tôi yêu thương nhất trên đời.

Mẹ tôi.

Và, người yêu đã ở bên tôi mười hai năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dung-ly-hon-duoc-khong/phan-2.html.]

Lương Ngạn Châu đến vào đêm hôm sau.

Tôi nhìn hắn, lần đầu tiên tôi không tranh cãi với hắn vì Lâm Mộ Tuyết.

Trước đây vì chuyện của Lâm Mộ Tuyết mà chúng tôi luôn cãi nhau, hắn nhìn tôi khóc, dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá tôi, nổi cơn thịnh nộ đến mức không giữ được một chút tôn nghiêm nào.

Nhưng lần này, tôi chợt không muốn nói gì nữa.

Tôi bình tĩnh giải quyết mọi việc và lên chuyến bay trở về một mình.

Đêm đó, tôi gửi cho hắn bản thỏa thuận ly hôn.

Cuối cùng thì cuộc ly hôn cũng chưa diễn ra như mong đợi. Lúc đó, Lương Ngạn Châu đã ký thỏa thuận với công ty, việc phân chia tài sản khi ly hôn sẽ rất rắc rối. Người đại diện của hắn thuyết phục tôi đợi hắn hoàn thành công việc rồi mới ly hôn, để đền bù, hắn sẽ đưa cho tôi thêm 10% tài sản của hắn.

Kể từ ngày đó, tôi và Lương Ngạn Châu hoàn toàn bất hòa. Ngọn lửa cố gắng cháy bao nhiêu năm cuối cùng cũng bị dập tắt.

4

Ngày hôm sau, Chương trình đưa chúng tôi xuống một tầng hầm và để chúng tôi ở lại đây một ngày. Họ chỉ để lại 3 hộp mì ăn liền.

Người dẫn chương trình mỉm cười nói với chúng tôi: “Theo như tổ tiết mục tìm hiểu, tầng hầm này chính là nơi ở của thầy Lương và cô Nguyễn. Chúng tôi hy vọng hai người có thể ở lại đây thêm một đêm nữa, lấy lại một chút ký ức và cảm xúc ban đầu."

Tôi bước vào không gian nhỏ hẹp, tối tăm và cảm thấy hơi choáng váng. Đây quả thực là tầng hầm nơi tôi và Lương Ngạn Châu từng sống. Hơn bảy năm đã trôi qua nhưng ở đây vẫn không có gì thay đổi. Đường ống nước lộ thiên vẫn rỉ nước và phát ra tiếng tí tách, căn phòng chỉ có thể chứa một chiếc giường nhỏ và thậm chí không có bàn. Phía trên nhà vệ sinh chỉ có một cửa sổ nhỏ, ban ngày cũng không hứng được một chút ánh nắng.

Tôi và Lương Ngạn Châu ngồi trên giường, im lặng nhìn nhau. Một lúc lâu sau, hắn mới đứng dậy bưng hộp mì ăn liền, cau mày nói: “Hôm nay chúng ta chỉ có ba hộp mì gói thôi. Ngày ba bữa, mỗi người một nửa nhé?”

Thế là sau nhiều năm, chúng tôi gặp lại nhau, ngồi trên giường ăn hộp mì gói. Chỉ là tuy môi trường không thay đổi nhưng thực tế cuộc sống đã thay đổi quá nhiều.

Lương Ngạn Châu khẽ cau mày, một miếng cũng không thể nuốt trôi. Sợi mì trong miệng cũng có vị hơi giống nhai sáp nên tôi vội vàng đặt hộp mì xuống và không ai ăn nữa.

Hắn cũng vậy. Hắn đã quen với những món ăn cao cấp của Lâm Mộ Tuyết, làm sao có thể nuốt được một hộp mì ăn liền năm tệ?

Căn phòng rơi vào im lặng. Hai người không còn yêu nhau nữa đang ở trong một không gian khép kín, điều này chỉ khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Đúng lúc tôi đang kiếm cớ ra ngoài đi dạo thì chiếc TV nhỏ trong phòng đột nhiên bật lên. Sau những bông tuyết, khuôn mặt của Lương Ngạn Châu xuất hiện trên màn hình. Đó là đoạn phim do Chương trình phát.

Tôi sửng sốt, trên màn hình Lương Ngạn Châu khi còn trẻ. Một tay hắn cầm điện thoại di động để chụp ảnh selfie, tay kia đang bỏ trứng kho vào hộp mì ăn liền.

Vẻ trẻ trung của Lương Ngạn Châu hai mươi hai tuổi đã dần nhạt đi nhưng đôi mắt vẫn đen và sáng như trước, nụ cười như trăng lưỡi liềm. Hắn đặt hộp mì ăn liền trước mặt tôi, Nguyễn Tranh hai mươi hai tuổi đầy trân trọng:

"Công thức bí mật độc quyền của đầu bếp Lương, mì bò kho, phiên bản đặc biệt với trứng kho!"

Tôi bĩu môi: “Lại là mì bò kho, em muốn ăn mì xương heo!”

Hắn dùng ngón tay chọc vào trán tôi: “Ăn tạm đi. Hôm nay anh đi ba cửa hàng ở dưới lầu, đều không có mì xương heo. Ngày mai anh sẽ mua. Anh sẽ cho em thêm trứng kho!"

Tôi kéo tay áo hắn và mỉm cười mệt mỏi: "Ăn cùng nhau đi!"

Hắn mỉm cười bất lực và đầy tự hào trước ống kính: “Vợ tôi dính người quá, tôi cũng chẳng làm gì được nên đành phải ăn cùng cô ấy thôi!”

Thế là hai chúng tôi cùng nhau ăn hết hộp mì.

Ăn xong, Lương Ngạn Châu cầm hộp lên húp hết nước súp, không khỏi tự hào: "Tay nghề của anh quá tốt."

Các đoạn phim ngắn nối tiếp nhau.

Buổi tối khi tôi đang ngủ, Lương Ngạn Châu ôm tôi từ phía sau. Mùa đông, tầng hầm nhỏ giọt nước đóng thành băng, tôi rùng mình vì lạnh và cảm giác như chăn điện đã mất đi hơi ấm. Tôi run giọng hỏi Lương Ngạn Châu: “Khi anh đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, anh có đưa em cùng đi lên thảm đỏ không?”

“Đương nhiên!” Hắn không chút do dự.

"Anh muốn cảm ơn em đầu tiên. Đến lúc đó, anh sẽ nói, cảm ơn vì tôi đã có người vợ tốt nhất trên đời. Nếu không có vợ tôi, tôi sẽ không có được ngày hôm nay!"

Tôi mỉm cười và đẩy hắn.

"Anh đ--iên à!"

Hắn không thể không vui mừng.

"Em chê anh bệnh sao!"

Đúng lúc đó bụng tôi réo lên, tôi sờ cái bụng trống rỗng của mình mà không khỏi thở dài.

"Ngạn Châu, khi nào chúng ta mới có thể sống tốt?"

Lương Ngạn Châu im lặng một lúc rồi mỉm cười.

"Sẽ sớm thôi. Bạn anh nói rằng vài ngày nữa cậu ấy sẽ hỏi công ty của cậu ấy xem họ có cần người mới không. Hoặc trong vài ngày tới anh sẽ đến các đoàn phim xem có cần tuyển thêm diễn viên không."

Giọng hắn có phần trống rỗng: “Nguyễn Tranh, em đã cùng anh chịu đựng nhiều như vậy, sau này em có hối hận không?”

Tôi quay lại ôm hắn, mỉm cười nói: “Không đâu, anh còn làm cho em món mì bò kho đặc biệt nữa mà. Em chỉ tùy tiện nói thôi. Chỉ cần hai chúng ta ổn là em hài lòng lắm rồi."

Lương Ngạn Châu không nói gì nữa, chỉ ôm tôi chặt hơn. Một lúc lâu sau, khi tôi đã chìm vào giấc ngủ, hắn thì thầm:

"Nguyễn Tranh, anh sẽ không để em thất vọng. Anh nhất định sẽ cho cho em cuộc sống thật tốt."

 

Bình luận

5 bình luận

  • Ấn tượng câu “mình tha thứ cho anh ta, vậy ai tha thứ cho mình?”. Kết rất nhân văn và mình rất thích.

    Hanh12594 3 tuần trước · Trả lời

  • Truyện rất hay và thực tế , cảm ơn page

    Babie•Mojito 3 tuần trước · Trả lời

  • Nói thật chứ nữ9 lựa chọn không tha thứ là hoàn toàn đúng. Bản thân ai cũng là một người đặc biệt, là một phiên bản hoàn hảo, là có 1 không 2, không ai giống ai. Và không ai có quyền làm tổn thương người khác.

    Sử Phi Tuyết 3 tuần trước · Trả lời

  • Đọc xong truyện thấy lựa chọn của nu9 quá đúng, nu9 quá tốt na9 không còn xứng đáng với bả nữa. Truyện đúng thực tế, cảm ơn page đã dịch. Tại đọc bộ này mà t phải đăng ký tài khoản để cmt

    Tre trên mây 3 tuần trước · Trả lời

Loading...