Đừng Lên Tiếng! Có Người Trong Ký Túc Xá! - Chương 5

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-05 23:57:33
Lượt xem: 143

12.

Hôm sau Tiểu Lê trở lại.

Vừa quay lại, cô nàng đã đưa cho tôi một túi đồ lớn.

Tôi mở ra nhìn, là một đống bùa hộ mệnh, còn có mấy cái mặt dây chuyền bằng ngọc bích.

"Mẹ em nhờ người đi tìm chùa chiền linh thiêng rồi xin sư thầy khai quang cho đó.” Tiểu Lê nói xong lại ngượng ngùng nở nụ cười. “Em đã kể cho mẹ nghe chuyện của Tiểu Sơn Trà, mẹ nói loại chuyện này chỉ sợ là đã gặp phải những thứ kia, sau đấy liền đi cúng bái thỉnh về đống này. Hôm qua em về nhà là để lấy đồ, sợ chị cười em mê tín nên không dám nói cho chị biết.”

“Tiểu Lê, cảm ơn em.”

Chỗ này ước chừng có tầm chục cái bùa hộ mệnh, tôi mang theo trên người ba bốn cái, rồi dặn Tiểu Lê cũng mang theo một ít bên mình.

Tôi không kể cho cô nàng nghe những chuyện xảy ra với tôi gần đây.

Chắc Tiểu Sơn Trà chỉ nhắm vào mình tôi thôi nhỉ?

Em ấy và Tiểu Lê là hai người thân thiết nhất.

Nhưng vẫn cần phải đảm bảo an toàn, cũng không biết chỗ bùa này có tác dụng gì không nữa.

……36%。

13.

Dường như có sự an ủi về mặt tâm lý, sau khi mang theo bùa hộ mệnh, đã ba đêm liền tôi không mơ thấy Tiểu Sơn Trà.

Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng đập ầm ầm liên tục, tôi nín thở thử lắng nghe một chút, âm thanh là từ đầu giường truyền tới.

Tiếng hít thở của Tiểu Lê vẫn đều từng nhịp, rõ ràng là đang ngủ say.

Tôi tự nhéo mình một cái, cảm giác đau này đã chứng minh, đây không phải là mơ.

Tiếng động ở đầu bên kia vẫn vang lên.

“Cộc cộc cộc...... Cộc...... Cộc...... Cộc...... Cộc cộc cộc......”

Là một loạt tiếng gõ không có quy luật.

Tôi chắc chắn sẽ không đứng dậy đi kiểm tra.

Tôi nhắm mắt lại và tiếp tục ngủ.

Thứ đó cứ đập liên tục.

Ồn ào muốn ch-ết, ồn ào muốn ch-ết.

Tôi nghĩ đến con mèo nhà tôi nuôi trước kia, ban đêm khi tôi đi ngủ nó vô cớ cào vào chân giường, cũng ầm ĩ đến mức tôi cả đêm không ngủ được. Sau đó tôi cũng đi quấy rầy nó ngủ, nó học được bài học nên không còn làm phiền tôi nữa.

Nghĩ như vậy, cuối cùng tôi cũng dần dần thích ứng với âm thanh kia, ngủ thiếp đi.

Tiểu Lê ngủ ngon cả đêm.

Sáng sớm thức dậy còn thoải mái ngồi ở ban công giặt quần áo.

Cô nàng lớn tiếng chào tôi: "Chị Quyên! Hôm nay nắng đẹp quá! Chị có muốn giặt quần áo không?"

Đúng là hôm nay trời nắng đẹp, nhưng mà mùa hè thì làm gì có trời xấu?

Nhưng tôi vẫn đứng dậy và lấy bộ quần áo đã thay hôm qua mang ra giặt.

Đang giặt đồ thì tôi chợt nhớ đến chiếc bùa hộ mệnh mà Tiểu Lê tặng.

Nếu giặt cùng giấy thì quần áo sẽ bị dính nhiều mảnh vụn.

Thế là tôi lận đận đi lục túi từng cái một.

Tìm hồi lâu cũng không tìm được, cuối cùng chỉ tìm được một nắm tro đen trong túi quần.

Đầu óc tôi choáng váng, sững sờ tại chỗ.

Tôi thả chiếc quần xuống, trèo lên giường tìm tấm bùa hộ mệnh tôi để dưới gối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dung-len-tieng-co-nguoi-trong-ky-tuc-xa/chuong-5.html.]

Lật gối lên, nơi đặt chiếc bùa hộ mệnh, chỉ còn lại một mảng tro đen.

“Tiểu Lê.” Tôi ngây người hét lên.

Tiểu Lê đang ngâm nga hát ở ban công, nghe thấy tôi gọi, vui vẻ đáp lại: “Sao thế chị Quyên?”

Tôi ngồi trên giường nhìn bóng dáng cô nàng tựa như một con ong nhỏ trong nắng, tôi đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, giả vờ thoải mái hỏi: “Bùa hộ mệnh mà mẹ em đưa cho tụi mình đâu rồi? Em có đeo nó không?”

Tiểu Lê quay người, cười rạng rỡ: “Em đặt nó dưới gối á! Chị Quyên, có chuyện gì thế?”

Tôi miễn cưỡng mỉm cười: “Không có gì đâu, chị chỉ muốn xem qua thôi.”

“Thế chị lấy đi, ở dưới gối đó.” Cô nàng quay người, tiếp tục giặt quần áo một cách thờ ơ.

Tôi trèo lên giường của Tiểu Lê, khi nhìn thấy đống tro đen dưới gối, một chút suy nghĩ may mắn cuối cùng cũng biến mất.

Tiểu Sơn Trà…

Tiểu Lê…

Không phải hai đứa là bạn bè thân thiết nhất sao?

14.

Tôi không biết có nên nói chuyện này với Tiểu Lê hay không.

Nghẹn ở trong lòng cả ngày, cả người tôi chìm trong rối rắm.

Cho đến khi bản thân lại không kiểm soát được mà tỉnh dậy vào ban đêm, tôi vô thức quay đầu nhìn sang bên cạnh, bắt gặp cảnh tượng Tiểu Lê đang đứng ở đầu giường của tôi, vén rèm nhìn tôi. Trên mặt là biểu tình giống y như Tiểu Sơn Trà.

“Chị Quyên, đến lượt chị rồi!”

Tôi siết chặt lòng bàn tay, móng tay cắm vào da thịt.

Sự đau đớn khiến tôi tỉnh táo lại, tôi trừng mắt nhìn thẳng, trước mặt không có người nào.

Tôi ngồi dậy mở điện thoại lên chiếu sáng, mở tay ra nhìn, trong tay là mặt dây chuyền ngọc mà Tiểu Lê mang đến ngày đó.

Hiện tại đã nứt thành hai mảnh.

Vết nứt bất thường cắt vào lòng bàn tay tôi, m.á.u từng chút một chảy ra.

Tôi nhìn mặt ngọc rồi chợt phản ứng lại, ngôi chùa khai quang thứ này chắc sẽ có biện pháp giúp chúng tôi.

Huống chi còn có Tiểu Lê,

Thứ đó đang cố làm tổn thương em ấy.

Nó không chỉ nhắm vào tôi.

Bây giờ là ba giờ sáng, còn hơn ba giờ nữa mới bình minh.

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

Tôi không ngủ nữa.

Tiểu Lê cũng không được ngủ.

Tôi đi gọi cô nàng dậy.

Em ấy vẫn còn ngái ngủ, nhìn tôi với đôi mắt mơ hồ rồi vén rèm giường lên.

Tôi kể lại mọi chuyện cho Tiểu Lê.

Nghe được nửa chừng, em ấy mới kịp phản ứng, vội vàng bật đèn pin lật gối của mình, sau đó sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu nhìn tôi.

“Chị Quyên, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Cô gái nhỏ run rẩy hỏi tôi, “Tiểu Sơn Trà...... Cậu ấy......”

“Tiểu Lê.” Tôi bình tĩnh nhìn em ấy, “Chúng ta đi đến ngôi chùa mà mẹ em đã thỉnh chỗ bùa hộ mệnh này đi.”

“Bây giờ luôn à?”

“Chờ trời sáng rồi đi.”

……49%。

Bình luận

0 bình luận

    Loading...