Đừng Lên Tiếng! Có Người Trong Ký Túc Xá! - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:14:25
Lượt xem: 138

4.

Khoảng bốn năm giờ sáng, cuối cùng chúng tôi cũng ra khỏi đồn cảnh sát.

Thầy cố vấn lớn tuổi lái xe đến đón tôi và Linh Tử.

Ông cau mày khởi động xe, tôi và Linh Tử ngồi sát vào ghế sau.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Ông ấy thấp giọng hỏi.

Tôi không biết phía cảnh sát đã nói gì với nhà trường, theo lý thuyết đây có thể coi như là chuyện lớn, nhưng biểu tình của thầy cứ giống như là không biết gì cả. Ông ấy phỏng chừng còn tưởng rằng tôi và Linh Tử gặp phải chuyện gì đó không ổn, đến mức phải vào đồn cảnh sát rồi đêm khuya gọi điện cần ông tới đón.

“Thầy Hồ.” Tôi nhỏ giọng mở miệng trả lời, “Tiểu Sơn Trà ch-ết rồi.”

"Ai?" Ông ấy nhất thời không kịp phản ứng, trong đầu cũng không khớp được tên này với người nào. Sau đó ông im lặng một lúc rồi bất thình lình quay đầu nhìn chúng ta với vẻ ngạc nhiên không thể che giấu, “Phó Trà?"

Ông ngừng nói, không hỏi chúng tôi chuyện gì đã xảy ra, tôi thấy ông ấy thừa dịp đèn đỏ, run tay lấy ra một điếu thuốc châm lên, hút một hơi dài xong phun ra một làn khói, tiếp tục hỏi: "Cảnh sát nói thế nào?"

Tôi và Linh Tử đều lắc đầu.

Trên thực tế, cảnh sát cái gì cũng không nói, chỉ là để cho chúng tôi trở về trường học trước, dặn dò cả hai đừng suy nghĩ nhiều, nếu họ cần thì sẽ tìm chúng tôi sau.

Thầy cố vấn không nói lời nào, khi đèn chuyển sang màu xanh, ông đạp chân ga, tiếp tục đi về phía trước.

Bởi vì là rạng sáng, không có nhiều xe, cũng không bị kẹt xe, mọi người rất nhanh đã quay lại trường học.

Ký túc xá đã bị phong tỏa, tôi và Linh Tử tạm thời không có nơi nào để đi, thầy cố vấn chỉ đành đưa chúng tôi đến ký túc xá cách ly.

Ông đưa chúng tôi đến nơi rồi vội vã rời đi, có lẽ là đi tìm trường học tìm hiểu tình hình.

(Tôi chưa từng xem phim trinh sát hình sự, miêu tả của cục cảnh sát đều dựa vào kinh nghiệm nông cạn của tôi, tôi cũng không biết có viết đúng hay không, nếu không viết đúng, mọi người coi như xem chuyện cười là được. Đừng quá khắc nghiệt với tôi.) - Này là lời nhắn của tác giả.

5.

Vì trong khoảng thời gian này không có người sử dụng phòng cách ly, nên về cơ bản là mỗi tuần chỉ dọn dẹp một lần. Tuần này vẫn chưa đến lúc dọn dẹp nên nơi này đã tích một lớp bụi mỏng, nhưng chăn bông và những thứ khác vẫn sạch sẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dung-len-tieng-co-nguoi-trong-ky-tuc-xa/chuong-2.html.]

Tôi và Linh Tử chỉ đơn giản rửa mặt một chút rồi lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trải qua những chuyện này, cơ thể tôi rất mệt mỏi nhưng đầu óc tôi vẫn hưng phấn đến mức không thể ngủ được. Tôi cố chịu đựng tiếng ù bên tai, nghiêng người nhìn về phía Linh Tử, tình cờ em ấy cũng đang nhìn tôi.

Dù sao là người quanh năm ngâm mình trong đống phim kinh dị, con bé sợ hãi một hồi rồi cũng đã bình tĩnh lại.

“Chị Quyên.” Em ấy nhỏ giọng gọi tôi, tay chống ở dưới đầu, “Chị thực sự nghĩ đó là Tiểu Sơn Trà sao?”

Đêm nay có quá nhiều chuyện xảy ra khiến tôi không có thời gian để phản ứng.

Sau khi nghe câu hỏi của cô ấy, tôi trở nên nghi hoặc, có chút không tin tưởng vào hai mắt mình.

Tôi lấy điện thoại ra xem, tin nhắn "Em sắp quay về rồi nhó!!!" của Tiểu Sơn Trà hiện lên trong tầm mắt.

“Linh Tử.” Tôi thấp giọng hỏi. “Lúc em nhìn thấy bóng người kia, em có nhìn thấy ánh sáng của điện thoại di động không?”

Linh Tử lắc đầu: "Chị Quyên, cậu ấy đột nhiên xuất hiện. Lúc em đi vệ sinh vẫn chưa thấy ai, đi xong quay về giường, vừa đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ, ngẩng đầu lên thì đã thấy cậu ấy đứng ở đầu giường của chị.”

“Chị ở giường trên mà?”

Tôi nói xong câu đó, đột nhiên phản ứng lại, Linh Tử cũng nhận ra, con bé quay đầu hoảng sợ nhìn tôi, vẻ mặt không thể tin nổi: "Nhưng rõ ràng cậu ấy đứng ở đầu giường của chị!"

Tôi không thể nhớ chính xác độ cao đầu của người kia đang ở đâu khi tôi nhìn em ấy, dù sao cũng không thể vừa vặn với mép giường của tôi, vì tôi phải ngước lên để nhìn khuôn mặt đó..

Linh Tử có chút miễn cưỡng mở miệng: "Chị Quyên, chúng ta đừng nghĩ nữa, em thấy hơi sợ.”

Tôi cũng sợ, vì vậy mở đèn pin điện thoại lên rồi quay qua nói: "Lại đây, chúng ta ngủ cùng nhau."

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

Tôi chiếu đèn vào Linh Tử, em ấy chạy nhanh tới, sau đó rúc vào trong giường nằm nghiêng.

Tôi cũng nằm xuống, đầu con bé kề sát vào tôi, tay ôm lấy eo tôi, tôi cũng đưa tay ôm lưng em ấy, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì em ấy ngăn tôi lại: “Đừng tắt đèn, chị Quyên, chúng ta đừng tắt đèn.”

Bây giờ đã hơn sáu giờ, trời mùa hè mau sáng, bên ngoài đã có vài tia nắng chiếu vào trong phòng.

Nhưng tôi vẫn chiếu đèn pin lên trên, toàn bộ căn phòng sáng lên một nửa, sau đó ôm Linh Tử ngủ.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...