Đừng Lên Tiếng! Có Người Trong Ký Túc Xá! - Chương 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-05 23:37:53
Lượt xem: 203

1.

Đã hai giờ sáng, tôi vẫn đang nằm vắt chéo chân trên giường lướt điện thoại.

Wechat đột nhiên hiện lên thông báo tin nhắn.

[Chị Quyên đừng lên tiếng, em thấy có người đứng trước giường chị.]

Là của Linh Tử gửi tới.

Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi chợt khựng lại, tôi chậm rãi nhìn ra ngoài giường.

Trước mặt bị rèm giường màu đen che kín, căn bản không nhìn thấy bên ngoài có thứ gì.

Tôi bật cười, con bé Linh Tử này chắc lại xem phim kinh dị gì đó xong đi hù dọa mọi người.

[Đừng đùa nữa, lại hợp tác với Tiểu Lê dọa chị đây hả? ]

[Mày chỉ muốn chị mở rèm rồi làm gì đó để hù chị thôi đúng không? ]

[@mọi người]

Ngày thường mấy cô nàng tinh quái này vẫn thích đùa giỡn người khác, bình thường tôi đều cười bỏ qua, cho nên những lời này tôi cố ý nhắn ở trong nhóm chat của phòng ký túc xá, đồng thời tag mọi người vào xem.

Tiểu Lê: [Có chuyện gì thế chị Quyên? Em vẫn đang đi chơi ở bên ngoài!]

Tiểu Sơn Trà: [Chị Quyên, có phải chị nhớ em rồi không? Em sắp về rồi nhó!]

Lúc này tôi mới nhớ ra Tiểu Lê vẫn đang đi chơi, chưa về trường, Tiểu Sơn Trà cũng đã về nhà nghỉ lễ, hiện chưa quay trở lại. Tôi mỉm cười liếc nhìn tin nhắn nhóm rồi trả lời: [Ừa, nhớ mấy đứa rồi, chơi vui vẻ nhé, nhớ chú ý an toàn.]

Trả lời xong, tôi chuẩn bị tiếp tục lướt điện thoại, đúng lúc này, Linh Tử cũng trả lời trong nhóm.

Linh Tử: [Không phải! Chị Quyên! Chị phải nghe em!]

Tôi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của con bé.

Tiếp theo em ấy gửi cho tôi một tin nhắn riêng.

Linh Tử: [Chị Quyên! Em thực sự không đùa đâu!!!]

Linh Tử: [Có một người đang đứng ở đầu giường của chị!]

Linh Tử: [Cô ta quay lưng về phía em nên em không nhìn rõ mặt.]

Giọng điệu này không giống như đang nói đùa, trong lòng tôi chợt có chút thấp thỏm.

Con bé lại gửi một tin nhắn khác.

Linh Tử: [Cô ta đang vén rèm của chị!!!]

Tôi ngẩng đầu lên và bắt gặp một đôi mắt nhìn thẳng.

Tim tôi lỡ nhịp, giọng nói chợt khàn đi, chỉ biết kinh hãi nhìn cô ta.

"Ahhh!!!" Linh Tử hét lên.

Người ở đầu giường lắc lắc cổ nhìn về phía Linh Tử đang thét chói tai, cười lớn rồi lại vặn cổ trở về, thấp giọng nói một câu: "Đến lượt chị rồi, chị Quyên.”

Sau đó, đầu cô ta đột nhiên đứt lìa, rơi xuống đất, m.á.u b.ắ.n tung tóe lên người tôi.

Tiếng hét bị mắc kẹt trong cổ họng cuối cùng cũng được giải phóng.

"Ah!!!!!!"

Toàn bộ đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang đồng loạt bật sáng.

"Ahhh!!!" Linh Tử cũng hét lên.

Tiếng chửi bới từ phòng bên cạnh truyền đến: "Đêm khuya hét cái con mẹ nhà chúng mày!”

Giọng nói của người này đã giúp tôi tỉnh táo trở lại, tôi run rẩy bấm số gọi cho cảnh sát, rồi ngồi phịch xuống giường nhìn thẳng vào t.h.i t.h.ể không đầu nằm trên mặt đất.

……10%。

2.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dung-len-tieng-co-nguoi-trong-ky-tuc-xa/chuong-1.html.]

Sự thật đã chứng minh, khi con người sợ hãi tới cực điểm, đầu óc họ sẽ hoàn toàn trống rỗng.

Tôi ngồi trên ghế dài của cục cảnh sát, tay chân như nhũn ra, chen chúc với Linh Tử, bên cạnh là một nữ cảnh sát tốt bụng, nhẹ nhàng ôm cả hai chúng tôi vào lòng an ủi.

Ở nơi đông người như này khiến đầu óc tôi thư giãn một chút.

Lúc này tôi mới có thể suy nghĩ lại tất cả những gì vừa trải qua.

Người ch-ết trước mặt tôi.

Là Tiểu Sơn Trà.

Cô gái mới giây trước còn hỏi tôi có nhớ nàng không, một giây sau đã dùng phương thức khủng bố như vậy ch-ết trước mắt tôi.

Cảnh sát vẫn chưa yêu cầu lấy lời khai, chị gái cảnh sát nói, lúc bọn họ đưa chúng tôi ra khỏi hiện trường, cả hai gần như ngây người ngồi trên giường, gọi cũng không phản ứng lại, chỉ để mặc người khác đưa đi.

3.

Linh Tử cầm ly nước nóng trong tay, ngơ ngác nhìn vô định về phía trước.

Tôi cũng chỉ ngẩn người, nhìn chằm chằm bồn hoa màu xanh biếc trước mắt.

Ánh đèn sáng ngời và tiếng người náo nhiệt trong đồn cảnh sát khiến tôi bình tĩnh lại.

Tôi đang nghĩ về Tiểu Sơn Trà.

Rõ ràng con bé phải đang ở nhà mới đúng.

Vốn dĩ chúng tôi chỉ có năm ngày nghỉ lễ, nhưng ngay sau đó là thứ Sáu, hôm đấy cả bọn không có tiết học. Vì vậy chúng tôi được nghỉ tổng cộng tám ngày.

Hôm nay coi như là ngày thứ tám, lúc này là rạng sáng, bình thường đứa nhỏ này phải đợi đến tám chín giờ tối mới chịu xách bao lớn bao nhỏ quay về ký túc xá.

Nhưng em ấy đã quay lại.

Và lời cuối cùng em nói.

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

[Đến lượt chị rồi, chị Quyên.]

Điều này nghĩa là sao?

"Chị Quyên." Linh Tử đột nhiên lên tiếng, tôi quay đầu lại, cô bé nhìn chằm chằm tôi rồi hỏi: “Người đó là Tiểu Sơn Trà đúng không?”

Tôi không biết trả lời thế nào nên chỉ gật đầu một cách mơ hồ.

Bỗng có tiếng cửa bị đẩy mở.

Linh Tử có chút hoảng hốt nhìn về phía cửa, trong lòng tôi cũng khẽ nhảy dựng.

Cũng may chỉ là cảnh sát đến lấy lời khai.

Người đến là một nữ cảnh sát rất xinh đẹp.

“Hai em đã khá hơn chưa?” Cô ấy nhẹ nhàng hỏi chúng tôi rồi đi tới ngồi ở phía đối diện ghế dài.

Chúng tôi đều co rúm lại nhìn cô ấy, Linh Tử thậm chí còn run rẩy nắm lấy cánh tay của tôi.

Dường như đã đoán trước được tình huống này, cô ấy mỉm cười trấn an chúng tôi, rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, chị chỉ đến đây để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra thôi."

“Chúng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.” Tôi vỗ nhẹ vào tay Linh Tử rồi ngước nhìn nữ cảnh sát.

Tôi nhanh chóng kể lại mọi chuyện xảy ra tối nay.

Đối phương nghe tôi nói mà không thay đổi vẻ mặt, sau đó tập trung vào Linh Tử: "Em đã nhìn thấy người ch-ết đứng ở đầu giường đúng không?"

Không biết tại sao cô ấy lại hỏi như vậy, hiển nhiên là Linh Tử lại nhớ tới cảnh kia, run rẩy gật đầu.

“Có thể xem lịch sử trò chuyện của mọi người không?” Cô ấy lại hỏi.

Tôi gật đầu, cầm điện thoại đưa qua.

Cô ấy cúi đầu, nhanh chóng nhìn lướt qua nó.

Sau đó lại ngẩng đầu lên cười trấn an chúng tôi: “Đừng lo, chị chỉ hỏi thôi, các em nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Cô nói xong liền đứng dậy rời khỏi căn phòng này.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...