Chạm để tắt
Chạm để tắt

Dracula hút nhầm máu người sói - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-04 16:39:31
Lượt xem: 211

15

Chúng tôi vừa cười vừa nói, từ siêu thị trở về và đi vào thang máy.

Phương Thanh Nghiên đứng trước cửa nhà Thẩm Dục, tay cầm một quyển sách.

Mặt Thẩm Dục sa sầm xuống, "Cô lại đến làm gì?"

"Tôi đến tìm Ngụy Điềm, có thể nói chuyện riêng với cô ấy được không?"

"Được."

Tôi và Phương Thanh Nghiên ra cầu thang, Thẩm Dục mở cửa đứng đợi.

Phương Thanh Nghiên đưa quyển sách cho tôi, "Trả lại cho cô."

Tôi ngạc nhiên nhận lấy.

Đây là quyển sách tôi yêu thích nhất, có nhiều chú thích của tôi bên trong.

Hồi đại học năm nhất, tôi mang từ nhà lên. Năm hai, Tòng Dung muốn giữ chỗ ở căng tin nhưng quên mang sách, tôi không thể cho mượn sách chuyên ngành nên đưa quyển này. Từ đó tôi không gặp lại nó nữa.

Cảm giác tìm lại được món đồ đã mất thật tuyệt vời!

"Trước đây tôi định dùng sách này để gần gũi Thẩm Dục, không ngờ lại trở thành trò cười. Giờ tôi trả lại cho cô, mong cô và anh ấy hạnh phúc. Còn nữa... Những lời tôi từng nói với cô, đừng để tâm nhé, cô rất tốt."

"Cảm ơn cô đã trả sách. Tôi sẽ sống tốt với anh ấy."

Phương Thanh Nghiên gật đầu cười, rồi quay người xuống cầu thang.

Tôi quay lại nhìn Thẩm Dục, anh có vẻ bất đắc dĩ.

Anh đưa tay ra trước mặt tôi, lắc lắc ý bảo tôi nắm lấy.

"Đi thôi em yêu, anh về nhà kể chuyện cho em nghe."

Tôi nghịch ngợm đặt sách lên tay anh: "Là chuyện trong sách này à?"

Anh nhanh chóng chuyển sách sang tay kia, nắm tay tôi đi vào nhà.

"Ai cần sách chứ, rõ ràng là muốn nắm tay em!"

Về đến nhà, chúng tôi ngồi đối diện nhau ở bàn ăn, quyển sách đặt giữa bàn, có cảm giác như đang làm bài thi vấn đáp.

Thẩm Dục càu nhàu: "Kể chuyện thì em phải nằm trong lòng anh chứ, ngồi thế này như anh phạm lỗi vậy."

Tôi khoanh tay ngẩng đầu: "Nhanh kể đi nào!"

"Vậy kể xong em phải hôn anh một cái, đồng ý nhé!"

"Được rồi được rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dracula-hut-nham-mau-nguoi-soi/chuong-8.html.]

"Sở dĩ anh không ở bên Phương Thanh Nghiên vì ngay từ đầu anh đã biết quyển sách này là của em."

"Sao anh biết sách của em?"

Anh nhướn mày đắc ý: "Có lần em và Tòng Dung đi học, nói chuyện về quyển sách này, anh nghe được. Thấy thú vị nên liếc nhìn em, bạn trai em mắt tinh lắm, không làm gì được. Không ngờ người đáng yêu như vậy, ngay cả chú thích trong sách cũng dễ thương ghê."

Tôi ngước nhìn anh vài giây, mặt anh đỏ lên!

Anh đỏ mặt trông cũng dễ thương.

Tôi nhìn vào mắt anh, lẩm bẩm: "Anh không đeo kính sao, sao mắt lại tinh thế..."

"Khoan đã, hôm đó tối anh có đeo kính đâu!"

"Đó là kính không độ. Có lần đi ngang qua phòng vẽ của các em, anh nghe em nói thích con trai đeo kính trông lịch sự, anh mua một cái đeo vào."

Anh ấy thật sự để tâm đến những lời đó, còn làm vậy nữa chứ.

Khó trách tôi thấy cái kính đó không hợp với anh, trực giác phụ nữ quả nhiên chuẩn xác.

"Sau đó anh thấy quyển sách này ở căng tin, định mượn cớ làm quen với em. Ai ngờ Phương Thanh Nghiên chạy đến nói là của cô ta. Anh vạch trần cô ấy nhưng cô ta không chịu nhận, rốt cuộc cãi nhau to, cô ta cũng không đưa sách cho anh. Thôi không nhắc đến cô ta nữa, nhớ lại là bực. Vốn định kể cho em nghe lúc cầu hôn, ai ngờ lại đến phá đám kế hoạch của anh, phiền c.h.ế.t đi được."

Anh thở dài nặng nề, gương mặt u ám.

"Anh  đã nghĩ đủ mọi cách để tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ với em, nhưng đều thất bại. Cuối cùng, nhờ Cao Nguyên nghe được chuyện em và Tòng Dung định đi quán bar mà anh mới thành công. Quan trọng nhất là em muốn hút m.á.u anh, nên anh mới có cơ hội trò chuyện với em!"

Thẩm Dục ngừng lại giây lát, rồi ngượng ngùng nói tiếp: "Tuy việc em muốn hút m.á.u anh có liên quan đến mức độ em thích anh, nhưng sao lại muộn đến thế!"

Nói xong, khóe miệng Thẩm Dục cong xuống, trông có vẻ vô cùng đau khổ.

"Ôm em nào..."

Tôi đứng dậy, tiến về phía anh và dang rộng vòng tay.

Thẩm Dục tự nhiên ôm lấy eo tôi. Tay tôi vuốt ve gáy anh, chạm nhẹ vào phần tóc ngắn mới cạo.

"Khi nghe anh kể chuyện xưa, em mới hiểu tại sao yêu một người lại là chuyện xảy ra trong chớp mắt. Anh biết đấy, người sói chỉ yêu một người suốt đời. Em chắc chắn cả đời này sẽ thuộc về anh."

"Nhưng mà..."

Tôi đẩy vai Thẩm Dục, tạo khoảng cách giữa hai người.

"Sao thế em?"

"Em còn chưa thử đọc tâm trí anh. Nói cả đời có vẻ hơi sớm."

Thẩm Dục sững người giây lát rồi kéo tôi ngồi lên đùi mình. Anh ngẩng đầu, khẽ hôn lên khóe miệng tôi.

"Em ngốc quá. Làm gì có thuật đọc tâm nào. Anh chỉ muốn em yêu anh nhiều hơn thôi."

Hết.

 

Loading...