Đối thủ bất ổn - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:01:49
Lượt xem: 45

“Cậu bị bệnh à.” Hắn trả lời ngay lập tức.

“Cậu mới là người có bệnh!” Tôi không nhịn được nữa, lập tức giơ tay định g..iết hắn.

"Này, Hách Kiến Tài." Hắn thờ ơ đưa tay ra và nhẹ nhàng chặn đường tấn công của tôi.

Tay tôi dừng lại trên không trung.

Tôi cúi đầu cười giận dữ: “Được.”

Sau đó ngẩng đầu nói: “Chỉ cần cậu không đi tìm Hách Kiến Tài, mọi việc có gì từ từ nói.”

Hắn mỉm cười.

C..hết tiệt, tôi nhất định phải tìm được cách áp chế hắn...

"Vừa rồi cậu muốn nói cái gì?" Tâm tình hắn rất tốt, bình tĩnh hỏi.

Tôi lấy điện thoại ra và cho hắn xem những bức ảnh tôi đã chụp.

Có lẽ hắn đã bị sốc, hắn cau mày nhìn chằm chằm vào nó trong năm giây, nếu tôi không thu điện thoại lại, có lẽ hắn còn muốn xem thật lâu nữa.

"Này." Tôi vẫy vẫy tay trước mắt hắn và đưa lưng dựa vào tường.

Bây giờ tôi đã biết, chuyện này không phải do hắn làm.

"Cái này ở đâu? Dưới gầm giường của tôi à?" hắn ngước lên nhìn tôi hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Phải."

“Sao cậu lại nghĩ đến việc di chuyển giường của tôi?”

Đây là một câu hỏi đột ngột, làm sao hắn có thể luôn nhận thấy điểm bất thường.

“Bởi vì tôi nghĩ trong phòng cậu rất khả nghi nên đã kiểm tra.” Tôi nhẹ nhàng liếc mắt, vẫn dựa lưng vào tường, khoanh hai tay trước ngực.

"Không phải là nó thực sự đã bị phát hiện đấy chứ."

Hắn nghiêm túc nhìn tôi một lúc lâu rồi trả lời: “Cậu lại cư xử như lưu manh rồi”.

“Chậc,” tôi vội bỏ tay xuống, đứng thẳng lưng lên: “Mệt mỏi thật.”

“Cậu phát hiện ra khi nào?”

"Tối hôm qua."

“Còn phát hiện ra điều gì kỳ lạ nữa không?”

“Trong nhật ký của cậu có ghi lại hai từ "ma thuật".”

Hắn chợt cau mày, vẻ mặt nhìn tôi dần trở nên nghiêm trọng.

"Còn gì nữa không?"

Tôi biết rằng loạt những câu hỏi bình tĩnh và hợp lý của hắn có nghĩa là hắn đang trở nên rất nghiêm túc.

"Còn có một bức chân dung trong sổ phác họa của cậu, hình như là vẽ tôi nhưng mặt bị bôi đen. Ồ ~" Tôi vô thức dựa vào tường, khoanh tay vì cảm thấy hơi lạnh.

Kết quả là - ai biết được - anh chàng này sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ quái, lông mi hạ xuống nhẹ nhàng và nhanh chóng, chớp mắt vài cái.

Giỏi lắm.

"Bức chân dung là do cậu vẽ?" Tôi cao giọng hỏi.

Hắn vẫn cụp mắt nhìn vào bức tường sau lưng tôi.

"Cậu có ác cảm với tôi sao?! Không đến mức hèn hạ tìm cách ám hại sau lưng tôi như vậy chứ?!" Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

"Sao cậu cứ lục lọi đồ đạc của tôi thế?" Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở về trạng thái tự nhiên, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng bộc lộ lý lẽ của mình.

"Tôi nói rồi, tôi muốn tìm kiếm manh mối!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-thu-bat-on/4.html.]

Nếu không kiểm tra ra, tôi sẽ không biết sau lưng hắn lại giở trò nhỏ nhặt như vậy với tôi!

“Sau này đừng lục lọi đồ của tôi nữa.” Hắn ngẩng đầu lên, lấy lại sự tự tin: “Đây là quyền riêng tư cá nhân.”

Ồ, bây giờ hắn cũng biết nói chuyện riêng tư rồi sao?

Nguyền rủa tôi sau lưng thì không tính à?

"Cậu không có lật qua đồ của tôi sao? Không có sao?" Tôi hét lại.

Kết quả là.. tôi chờ đợi..

Hắn sửng sốt, sau đó quay mặt đi, mặt đỏ bừng: "Không có.”

? ? ? ! ! !

Tên khốn này đã nhìn thấy cái quái gì vậy? !

Tôi cuống cuồng truy vấn: "Cậu nhìn thấy cái gì rồi?! Cậu đã nhìn cái gì rồi?!"

Hắn quay mặt đi, tránh né sự truy đuổi tra hỏi của tôi.

Cuối cùng, hắn không thể cưỡng lại được câu hỏi của tôi, ngẩng đầu lên với khuôn mặt đỏ bừng, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy: "... Lúc học cấp hai, cậu nhìn lén tôi bơi lội cảm thấy cơ bụng tôi không tệ phải không?”

C..hết tiệt! Tôi đã quên mất điều này! Mặt tôi đỏ bừng. Tự đào cho mình một cái hố!

Tôi thực sự muốn đem những gì mình đã viết hồi học cấp 2 chôn đi!

Lần này hắn trở nên hăng hái hơn, cong môi và nhìn tôi cười tự hào: “Tôi lại không biết cậu là người hai mặt như vậy đấy.”

"Đó là... cậu im đi và đừng nói nữa!" Tôi vung tay xù lông: "Đúng vậy! Đó là những cảm nhận khi tôi còn là trẻ vị thành niên, thiếu hiểu biết! Tôi cố tình viết sai sự thật như vậy vì ngay từ khi học cấp 2, tôi đã biết sẽ có một ngày như thế này. Tôi cố ý viết như vậy để xem hôm nay cậu có lục lọi đồ của tôi không! Đúng thế! Chính là như vậy!"

Tôi nói một tràng, m.á.u dồn lên mặt.

Cuối cùng, tôi cũng đưa tay chỉ vào hắn: "Cậu không được phép lục lọi đồ của tôi!"

Hắn nghiêm túc nhìn tôi, trên môi nở một nụ cười mơ hồ: “Vậy thì cậu cũng không được phép lục đồ của tôi nữa.”

"Nhất trí."

Cứ như vậy chúng tôi đã thồng nhất sẽ không lục soát đồ đạc của nhau nữa.

Tôi về nhà vào buổi tối.

Đùa thôi!

Hắn đã khám phá ra bí mật thầm kín của tôi, vậy tôi cũng phải tìm cho được bí mật của hắn!

Thế là tôi bắt đầu điên cuồng bới tung mọi góc gách trong phòng hắn!

Sau đó cứ tìm thấy bất cứ thứ gì, tôi sẽ chụp ảnh lại và gửi Wechat cho hắn, làm hắn tức c..hết.

Tuy nhiên, Cố Diệp Huy gần như trả lời ngay lập tức.

Trong nháy mắt hắn cũng gửi lại cho tôi một đống đồ vật sau khi lục lọi phòng tôi để trả đũa tôi.

“Moẹ kiếp! Chẳng phải chúng ta đã đồng ý không lục soát đồ đạc của nhau sao?”

Nói không giữ lời!

Cuối tuần, Cố Diệp Huy đến nhà hắn và tận mắt nhìn thấy vòng tròn ma thuật kỳ quái kia.

Hắn còn tập trung nghiên cứu kỹ hơn cả tôi, thậm chí còn dùng kính lúp để quan sát, phân tích.

Chậc, cũng ra vẻ quá.

Chúng tôi đã nghiêm túc thảo luận về khả năng của vòng tròn ma thuật này.

Cuối cùng, trước sự thật kỳ lạ này, chúng tôi, những thanh niên thế hệ mới của thế kỷ 21, buộc phải tin rằng vấn đề này khá quỷ dị và thực sự có thể liên quan đến ma thuật.

Rốt cuộc, bây giờ chúng tôi đã thực sự bị hoán đổi thân xác - bản thân việc này đã rất quỷ dị rồi.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...