Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đối thủ bất ổn - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-01 22:09:12
Lượt xem: 60

Đúng vậy, nếu tôi nhập vào cơ thể hắn, hắn cũng sẽ nhập vào cơ thể tôi.

Tôi vốn tưởng rằng mình đã chiếm lấy thân thể của hắn, áp chế linh hồn của hắn...

“Đồ cờ hó nhà cậu. Sáng sớm định uống c..hết tôi sao?" Hắn trầm giọng đứng dậy, khóe môi nở nụ cười mỉa mai.

"Tên ôn dịch kia! Bây giờ tôi đã có thân thể của cậu rồi" tôi lập tức nhảy đến trước cửa sổ sát đất: "Có tin tôi lập tức nhảy xuống không?"

Hắn thành thạo rút một con d.a.o từ trong hộp d.a.o bên cạnh bàn ra, đặt lên cánh tay, nghiêng mắt nhìn tôi: "Vậy thì tôi sẽ chặt đi một tay trước.”

“Vậy tôi sẽ mổ bụng!” Tôi ưỡn thẳng ngực, cầm d.a.o lên khoa tay múa chân trước ngực: “Tôi sẽ cắt hết cơ n.g.ự.c và cơ bụng mà cậu suốt ngày khoe khoang!”

“Vậy tôi sẽ cắt bỏ cơ bắp hai cánh tay, cơ vai, cơ bụng bốn múi đáng thương của cậu." Khóe miệng hắn khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "À đúng rồi, nhân tiện cạo trọc đầu cậu luôn – game out!”

Moẹ kiếp, hắn dám chạm vào cơ bắp kiêu hãnh và mái tóc dài của tôi!

"Được!" Tôi trừng mắt, thấy c..hết không ngán: "Tối nay tôi sẽ luyện ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’!”

“Được,” hắn tiến lên một bước, “Tôi sẽ đi tìm người cậu ghét nhất, hèn mọn nhất trong công ty, sau đó tỏ tình với anh ta.”

Tôi mở to mắt, hít một hơi thật sâu và lùi lại một bước.

Tên điên này thật độc ác.

“Sao cậu dám!” Tôi hét lên, lấy tay che mặt: “Sáng nay tôi đã tát vào mặt cậu, đừng tưởng tôi không dám làm gì…”

"Ồ, thế thì tôi sẽ bắt đầu cạo tóc đây." Hắn nói, cầm con d.a.o làm bếp bên cạnh lên và cắt b.í.m tóc dài của tôi.

"Này! Đợi một chút!" Tôi đưa tay ra.

Chậc. Tôi xuống nước chịu thua trước.

Hắn ngừng cắt tóc bằng con d.a.o làm bếp và nhìn tôi với nụ cười lạnh lùng trên môi: "Hay là chúng ta đình chiến trước đi?"

“Được, được,” tôi đáp chiếu lệ, rồi nhanh chóng như vô ý nói thêm: “Bỏ d.a.o làm bếp xuống trước đã.”

Hắn đặt con d.a.o làm bếp vào trong ổ dao, chỉnh lại quần áo, lấy tư thế đàm phán mở miệng: “Hiện tại cả hai chúng ta đều bất lợi, cho nên trước khi cơ thể được đổi về, chúng ta cần phải điều chỉnh chiến lược trước. Nói cách khác, trước mắt chúng ta phải hợp tác một thời gian.”

Hắn nghiêng đầu mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự khiêu khích và thăm dò.

Tuy rằng thật lòng không muốn đồng ý, nhưng tình huống hiện tại chỉ có thể thỏa hiệp như thế này.

Tôi cố chịu đựng cơn ngứa răng lên tiếng: "Nếu mọi thứ không trở lại bình thường trước thứ Hai, chúng ta cần bàn bạc cách giải quyết cuộc sống của đối phương."

“Đồng ý.” Hắn nhẹ nhàng nói.

Chậc, bộ dạng đáng ghét này.

Lại còn ở trên khuôn mặt của tôi nữa chứ!

Sau đó, chúng tôi thảo luận về cách đối phó với các tình huống công việc tương ứng của mình, cố gắng duy trì hoạt động trong khi tìm cách xử lý vấn đề này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doi-thu-bat-on/2.html.]

Nhưng tôi không hiểu chút nào về mấy cái gọi là công nghệ sinh học của hắn. Còn hắn thì không thể hiểu được các kế hoạch quảng cáo của tôi. Vì vậy, cuối cùng, chúng tôi cùng nhau đề xuất chiến lược “giả vờ ốm trong tình thế cấp bách” và chỉ được sử dụng trong những trường hợp đặc biệt.

Phần tiếp theo của cuộc thảo luận là về cách ứng phó với cuộc sống thường ngày.

Điều đáng ngạc nhiên là tuy chúng tôi là đối thủ một mất một còn nhiều năm của nhau nhưng lại hiểu rất rõ thói quen sinh hoạt của đối phương. Điều này thực sự đã giúp chúng tôi tháo gỡ được rất nhiều rắc rối. Vậy là chuyện này đã được giải quyết mà không cần phải trao đổi nhiều.

Bàn bạc suốt buổi sáng thì đã đến gần trưa.

Tôi duỗi người, mở miệng ngáp.

"Đừng làm những chuyện thô lỗ như vậy với khuôn mặt tôi." Hắn cúi mí mắt không nói gì nhìn tôi hai giây, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

“Chậc, cậu vẫn còn có hình tượng à?”

“Ồ, nhân tiện,” hắn đã đi đến cửa ra vào còn quay lại: “Thêm Wechat đi.”

"Nếu có thắc mắc gì thì liên hệ với tôi cho tiện." Hắn lắc lắc điện thoại rồi quay người rời đi.

Ồ, từ nhỏ đến lớn đã bao nhiêu năm rồi, hôm nay lại muốn thêm Wechat của tôi.

Bởi vì hai chúng tôi là kẻ thù lâu năm, hồi trung học phổ thông dưới sự thúc giục của cha mẹ, có lần chúng tôi đã thêm Wechat... và xóa nhau ngay sau đó.

Tôi mở điện thoại ra nhìn Wechat của hắn, thuần thục tìm kiếm ra Wechat của tôi, sau đó đột nhiên nhớ tới một việc:

“À, đúng rồi!" Tôi ngẩng đầu gọi to.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Hắn đã bước một chân ra khỏi cửa, dừng lại và quay đầu nhìn tôi.

“Tại sao trong nhật ký của cậu lại có tên tôi?!” Tôi nhướng mặt nhíu mày, tỏ ra thái độ kiêu ngạo và ngang ngược của đại ca xã hội đen chấn vấn đàn em: “Cậu dùng tên tôi để luyện chữ đấy à?”

Hắn sững người, sắc mặt trông rất kỳ lạ.

Hừ, quả thực có vấn đề, bị tôi bắt được rồi.

Bước chân hắn đã bước ra ngoài lại quay trở lại. Xoay người đối mặt với tôi, sắc mặt trầm xuống: “Cậu xem trộm nhật ký của tôi sao?”

"Này——! Đó là của tôi——" Tôi cố tình nhấn mạnh từ "tôi" này, hơn nữa ai biết đó là nhật ký cơ chứ.

“Thời buổi này ai còn viết nhật ký nữa?" Tôi vô lại nghiêng đầu, quơ quơ cánh tay trước mặt giương mắt nhìn hắn.

Đôi mắt hắn híp lại: “Cậu có thể đừng dùng thân thể của tôi làm mấy loại động tác lưu manh như vậy được không?”

Khóe miệng tôi nhếch lên mỉm cười. Rất lưu manh sao? Vậy sau này tôi càng muốn như vậy.

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt đen láy và nói với giọng điệu thản nhiên: "Bởi vì gần đây tôi muốn tập làm bùa chú nên lấy tên của cậu ra luyện tập.”

Dứt lời, hắn xoay người rời đi, đóng sầm cửa.

Mắt tôi mở to, đứng đơ ra tại chỗ.

Tên ôn dịch này quá độc ác!

 

Loading...