Độc Phi Của Chiến Thần - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:28:26
Lượt xem: 53

Tân nương cứ đứng yên trước cổng vương phủ, không ai biết nàng có hành động gì, đám người theo chân nàng tới đây vẫn tiếp tục bàn tán.

“Tiểu thư.” Ái Nhân không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

Trần Lan Nhi bước lên phía trước một bước, có ý định tiến vào cổng phủ. Lúc sắp bước qua ngưỡng cửa một giọng nói phía xa vang tên: “Tân nương, tân nương đến rồi sao?”

Nàng bị che bởi tấm khăn voan nên không rõ mặt đối phương nhưng nghe giọng nói đoán chắc là một bà lão, nàng còn nghe được tiếng bước chân cùng tiếng thở phì phò.

“Xin hỏi người đến là ai?” Trần Lan Nhi lên tiếng hỏi.

“Lão nô là nhũ mẫu của chủ tử, cũng, cũng là quản gia vương phủ, người có thể gọi lão nô là Liễu nương.” Lão bà vừa thở vừa nói.

Trần Lan Nhí để bà thở xong mới bảo: “Ta biết rồi, vương gia ở chỗ nào? Dẫn ta đến chỗ hắn.”

“Vâng, vâng ạ.” Liễu nương có chút kinh nghị, lại đi đầu dẫn đường.

Trên đường đi còn đặc biệt giải thích: “Vương phi xin thứ tội, chủ tử của chúng ta thân thể bất tiện không thể đến phủ rước dâu, chứ không phải cố ý.”

“Được rồi, bà không cần giải thích, chuyện này ta có thể hiểu được” Trần Lan Nhi rất điềm đạm ngắt lời của Liễu nương, chuyện về Minh vương nàng đã biết một chút.

Trong lúc nhất thời bà có chút nghẹn lời, càng thêm nghi hoặc với tân nương tử này, tiểu thư khắp kinh thành không ai muốn gả cho một người bệnh tật không dậy nổi như chủ tử, bà nghĩ tân nương tử này cũng không ngoại lệ, túc nãy nghe người bẩm báo kiệu hoa bị gãy bà còn tưởng tân nương sẽ không thể đền được vương phủ, nào ngờ lại tự mình đi bộ đền, chuyện này đúng là khiến người ta kinh ngạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doc-phi-cua-chien-than/chuong-10.html.]

Từ cổng chính đến đại sảnh cũng không mất bao lâu, lúc này bên trong chỉ có duy nhất một nam nhân mặc hỷ phục đang ngôi trên xe lăn, ngoài ra không còn ai khác, ngay cả chủ hôn cũng không thấy, một mình hắn cứ thế cô độc, quạnh quẽ, không ai dòm ngó tới.

“Chủ, chủ tử, tân nương đến rồi ạ.” Liễu nương đi tới bên cạnh xe lăn nhắc nhở nam nhân một câu.

Không đợi hắn lên tiếng, Trần Lan Nhi đã đứng ngay bên cạnh hắn, nam tử nhìn cũng không thèm nhìn chỉ khàn giọng lên tiếng: “Tùy ngươi.”

Hắn nói như vậy tức là mặc người định đoạt, không chút quan tâm mọi chuyện xung quanh, Trần Lan Nhi không nhìn thầy mặt nhưng nghe ra được hơi thở hắn có chút yếu ớt của người bệnh lâu ngày.

Trần Tu Kiệt có nói hắn bệnh không dậy nồi, bây giờ nàng đã tìn một chút.

Tiếp theo đến nghi lễ bái đường nhưng điểm quan trọng là, chủ lễ không có, cao đường lại càng vắng vẻ, vậy phải bái thế nào đây?

Có điều hai nhân vật chính lại không quan tâm điều này, Trần Lan Nhi lên tiếng: “Liễu nương, hành lễ đi.”

Thực ra Liễu nương cũng không biết làm sao với tình huống này, bà nhìn về phía nam nhân ngồi xe lăn khó xử hỏi: “Chủ tử..”

Nam nhân vốn dĩ đã không để tâm lúc này chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, hắn có mặt ở đây cũng chỉ là thuận theo thánh chỉ mà thôi.

“Liễu nương, xảy ra chuyện gì sao?” Tân lang không ra chỉ thị, tân nương đành phải hỏi.

“Phu nhân, chuyện là ở vị trí cao đường không, không có ai cả.” Nói ra lời này Liễu nương có chút đau xót, chủ tử rõ ràng có phụ mẫu nhưng bây giờ một người cũng đều không có, Thánh thượng đã không phải phụ thân thân sinh ra của chủ tử, mà Lệ phi cũng đã bị giam lỏng ở lãnh cung rồi.”

Liễu nương vừa dứt lời, bỗng một giọng nói vang lên: “Sao lại không có ai, bổn thái tử vẫn là huynh trưởng của Minh vương, hành lễ với bổn thái tử là được rồi.”

Bình luận

8 bình luận

Loading...