Đoạt Mệnh Tương Tây - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:39:12
Lượt xem: 2,052

9

Ngày hôm sau.

Tôi trang điểm nhẹ, đánh phấn mặt và môi trông nhợt nhạt hơn, vừa sáng sớm đã đi đến đồn cảnh sát.

Lần này, trong phòng thẩm vấn tôi gặp được người phụ nữ như trong dự định, người phụ nữ kia là người đã đẩy chồng tôi rơi xuống sông.

Trải qua điều tra của đội cảnh sát hình sự Phượng Hoàng, bằng chứng xác đáng, chính cô ta đã sát hại chồng tôi.

Sau khi ra viện, cô ta bị giam giữ tại đồn cảnh sát.

Vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt cô ta trắng bệch còn dọa người hơn cả tôi, bị hai cảnh sát hình sự hộ tống, điên cuồng lao về phía tôi.

"Trương Sắt Sắt! Cô là đồ phụ nữ độc ác! Là cô đã hại c.h.ế.t anh An! Là cô đã hại c.h.ế.t đứa bé trong bụng tôi ."

"Là cô một mũi tên trúng hai đích! Tất cả đều là do cô làm ra !"

Tôi nghiêm túc nhìn cô ta một lúc, lông mi khẽ run lên, giọng điệu vô cùng đau thương. Nếu không phải Tiểu Mộng đỡ lấy tôi, thì tôi dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

"Tôi không biết cô đang nói cái gì... Nếu như không phải cảnh sát nói với tôi, tôi căn bản không hề biết mối quan hệ giữa cô và Triệu An, tôi cũng là lần đầu tiên gặp cô...."

Vừa nói, tôi vừa như nhận một cú sốc vô cùng lớn vậy, khóc bù lu bù loa.

"Quá đáng hơn đây là lần đầu tôi biết, thì ra, chồng tôi đã ngoại tình, lại còn làm cô có thai nữa."

Chủ đề cuộc trò chuyện vừa thay đổi, tôi liền tiếp tục khóc: “Nhưng mà, nếu như cô thật sự muốn làm bà Triệu, cô có thể quang minh chính đại nói với tôi mà! Tôi có thể nhượng bộ! Có thể ly hôn với anh ấy, cô không cần thiết phải g.i.ế.c Triệu An!”

“Nói thế nào đi chăng nữa, hai người cũng đã yêu đương, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa...”

“Em Lạc Lạc, em không nên ra tay tàn nhẫn đến như vậy...!”

Tôi tận tâm tận lực đóng vai một người vợ cả vô cùng đại lượng, hiểu chuyện, nhìn cô ta giống như đang nhìn đứa em gái không hiểu chuyện trong nhà mình vậy.

Lúc này, từ “em gái nhỏ” bị tôi dùng sức hét lớn đến mức run rẩy, nhưng bị cảnh sát giữ tại chỗ, không thể động đậy.

Một cánh cửa sắt, ngăn cách tất cả những yêu hận của tôi và Từ Lạc Lạc.

Tôi biết cô ta sẽ bị kết tội, bằng chứng g.i.ế.c người vô cùng rõ ràng, vì thế tôi không hề lo lắng chút nào.

Đội trưởng Lý Thuấn bước ra, hàm ý sâu xa nói với tôi: “Trương Sắt Sắt, đây là kết quả mà cô muốn sao?”

Đúng vậy, nhanh chóng kết án, nhanh chóng đưa t.h.i t.h.ể của chồng đi, đây chính là kết quả mà tôi muốn.

Thật đáng tiếc, cảnh sát như Lý Thuấn không thích hợp để kết giao thân thiết.

Tôi không muốn nói thêm gì cả, mang xác chồng đi về quê nhà an táng.

 

10

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doat-menh-tuong-tay/chuong-5.html.]

Chồng tôi là một phượng hoàng nam điển hình, nhà của anh ấy ở một khúc cong trên ngọn núi tồi tàn.

*Phượng Hoàng nam: (Tiếng lóng trên Internet) anh chàng lớn lên ở nông thôn và có được chỗ đứng ở thành phố nhờ làm việc chăm chỉ.

Bố mẹ nuôi hơn mười mấy năm, bay ra ngoài làm một con phượng hoàng vàng.

Sau khi kết hôn với tôi, anh ta đem hộ khẩu chuyển đến thành phố, nhờ vào sự giao thiệp quen biết của bố mẹ tôi, đã vào được một công ty tốt.

Sau này, bố mẹ tôi mất, người có quyền lớn nhất trong nhà là chồng tôi.

Ai mà ngờ được, mọi chuyện sẽ phát sinh đến bước đường này chứ?

Tôi ở trấn Phượng Hoàng mời một đội lo ma chay chôn cất chuyên nghiệp, đem t.h.i t.h.ể chồng vận chuyển về quê của anh ta.

Đi một ngày một đêm, cuối cùng cũng đến được đầu thôn, có một người đàn bà lao đến khóc lớn. 

Đó là mẹ chồng tôi, bà ấy lay cỗ quan tài, gào thét thê thảm đến tê tâm liệt phổi : “Con trai của tôi! Con trai đáng thương của tôi !”

Khóc được vài tiếng, bà ta thấy còn chưa đã, lại chạy đến đánh đập tôi: “Nhất định là cô hại c.h.ế.t con trai tôi! Cô trả lại con trai cho tôi đi!”

Rất đông bà con trong thôn đến xem, tôi ấm ức mếu máo, mặc cho mẹ chồng đẩy đánh: “Mẹ, chúng ta về nhà rồi nói.”

Rất nhiều người đến khuyên ngăn, muốn Triệu An được nhập thổ vi an.

Có được sự giúp đỡ của bà con trong thôn, linh đường rất nhanh sắp xếp xong xuôi.

Chồng tôi nằm ở trong một chiếc quan tài băng làm từ thạch anh, được họ khiêng ra.

Có người trong thôn không cẩn thận quẹt vào chiếc quan tài bằng băng, ngạc nhiên nói: "Aiz, cái quan tài này sao lại không lạnh nhỉ? Thế mà xác của cháu An vẫn còn được giữ tốt như vậy!”

Tôi vội vàng ngắt lời: “Bây giờ không phải còn chưa vào xuân sao ạ? Nhiệt độ thấp, quan tài cũng chỉ là để trang trí thôi.”

Vào đêm tối, linh đường ở nông thôn rất là đáng sợ, khăn trắng treo đầy trong phòng, vô số người giấy màu sắc lòe loẹt bày trong phòng quan tài.

Thời tiết còn lạnh, rất nhiều người không chịu được nên về ngủ trước.

Mẹ chồng kiên quyết để tôi một mình ở lại quỳ trước linh đường, túc trực bên linh cữu của chồng.

Trông giữ đủ ba ngày, mới đi thổ táng.

Tôi khoác áo tang đeo sợi dây gai quỳ trước quan tài, bàn tay từ từ đưa đến chỗ chậu than, những tờ tiền giấy màu vàng trắng ở bên trong cháy rực.

Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.

Tôi chống tay xuống mặt đất đứng dậy, nhìn dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại.

“Bước hai của kế hoạch đã xong.” Người ở bên kia điện thoại nói với tôi.

Chú của Tần Xung quả nhiên giữ lời, nói ba ngày sau thì là ba ngày sau, khoản tiền bồi thường bảo hiểm đã nhận được, cuộc sống mới tươi đẹp của tôi sắp bắt đầu rồi.

Tôi không chút do dự, trả lời cậu ta: “Bước ba của kế hoạch đã thành công. Bước thứ tư, bây giờ bắt đầu.”

Nắp quan tài ở sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng cào xoẹt xoẹt, giống như là móng tay của ai đó đang khảy khảy bên trong, có thứ gì đó đang từ từ tỉnh lại, cố gắng hết sức muốn nhảy ra khỏi quan tài.

Bình luận

4 bình luận

Loading...