Đoạt Mệnh Tương Tây - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:17:52
Lượt xem: 2,043

3

Thì ra sự ấm áp của anh ấy không chỉ dành cho tôi mà còn dành cho người khác nữa, thật vô nghĩa, đây là người đàn ông mà tôi đồng cam cộng khổ suốt 10 năm qua.

Tôi cười trào phúng, lá bùa màu vàng dán trên cửa sổ bỗng nhiên rơi thẳng xuống trán tôi, vẫn còn bốc ra hơi ẩm.

Thật giống như những cương thi trong phim Hồng Kông, chính là bị lá bùa màu vàng này dán lên trên trán để trấn áp.

Hơn nữa Tương Tây, rất nổi tiếng với nghề vận chuyển xác chết.

Trong lòng tôi sợ hãi, nhanh chóng giật lá bùa màu vàng kia vứt xuống đất.

Điện thoại trên giường kêu lên “Ting ting” tôi vội vàng quay người vào lấy.

Vừa mở ra, đã nhìn thấy có thêm một bình luận trên dòng thời gian.

“Trương Sắt Sắt! Cậu vậy mà đã đến Tương Tây rồi, lại còn tết tóc bằng dây sắc màu ở đó nữa? Tết tóc bằng dây sắc màu sẽ khắc chồng đấy!”

Tôi đang tức giận vì chồng vừa gọi điện nói chuyện với người khác, lại nhìn thấy dòng bình luận này, càng giận run người, trực tiếp mở phần trò chuyện riêng, đem cái người bạn không thân thiết lắm này mắng cho một trận.

“Cậu đang nguyền rủa ai đấy hả? Cậu mới khắc chồng! Cậu khắc cả nhà cậu ấy !”

Người bạn kia giận dữ, liền kéo tôi vào danh sách đen.

Chồng tôi đúng lúc nghe xong điện thoại, bước vào phòng nhìn thấy một màn như vậy, vô cùng đau lòng, nhanh chóng chạy đến ôm lấy tôi.

“Vợ à, em làm sao vậy?”

Tôi cố gắng áp chế cơn giận, giả vờ tỏ ra yếu đuối, bổ nhào vào lòng chồng khóc lớn: “Bạn của em nói tết tóc bằng dây màu sắc này sẽ khắc chồng, oa oa oa”

Vừa nghe thấy lời đó, chồng tôi liền cười khì khì, ôm chặt lấy tôi, sờ những sợi dây sắc màu trên đầu tôi.

“Đã 30 tuổi rồi, vẫn còn sợ những chuyện vớ vẩn như vậy sao? Anh cứ ở đây, xem xem em làm sao khắc được anh!”

Anh vừa giúp tôi lau nước mắt, vừa an ủi: “Anh không tin chuyện đó, em cũng đừng có tin.”

Chúng tôi bằng mặt không bằng lòng đem tình cảm vợ chồng ân ái diễn vô cùng tốt, chính là chờ xem ai là người trở mặt trước.

 

4

Gần nửa đêm, cả homestay vô cùng yên tĩnh, toàn bộ cổ trấn chìm trong sự im lặng c.h.ế.t chóc.

Có lẽ do ban ngày đi xe quá mệt mỏi, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doat-menh-tuong-tay/chuong-2.html.]

Nửa đêm khát nước, tôi mơ màng tỉnh dậy đi lấy nước uống, sờ qua bên cạnh thấy trống không, chồng tôi không thấy đâu cả!

Tôi vôi vàng lần mò tìm điện thoại của mình, gọi điện cho chồng nhưng không ai nghe máy.

Suy nghĩ một chút, tôi liền tìm ứng dụng định vị ẩn trong điện thoại, bắt đầu tìm kiếm vị trí điện thoại của chồng.

Chấm đỏ trên điện thoại không ngừng di chuyển, tôi mặc xong quần áo, đi theo mục tiêu đã tìm kiếm.

Tôi ngược lại muốn xem thử, nửa đêm nửa hôm chồng tôi còn một mình đi ra ngoài làm gì!

Cuối cùng, chấm đỏ kia dừng lại bên bờ sông Đà của Phượng Hoàng cổ trấn.

Ánh đèn lồng mờ ảo chiếu rọi đám rêu xanh trên bậc thềm bờ sông, ở một góc rẽ không xa của con hẻm, có hai bóng người một cao một thấp đang lôi kéo nhau.

Thân hình cao giống chồng tôi, còn thân hình trông có vẻ thấp kia hình như là một người phụ nữ.

Tôi không vội chạy đến gần, mà chậm rãi mở camera điện thoại ra.

Tiếp theo, tôi nhìn thấy người phụ nữ điên cuồng khóc lóc đánh xé chồng tôi.

Sau đó chân của hai người trượt một cái, chồng tôi trực tiếp rơi xuống dòng sông Đà sâu thẳm.

Người phụ nữ kia bị lực đạo này hất về phía sau, m.ô.n.g ngã dập xuống đất, mắt trừng trừng nhìn chồng tôi rơi xuống nước.

Tôi nhìn chằm chằm một màn phía trước, hài lòng cất điện thoại, mượn ánh sáng của đèn lồng, bước nhanh về phía trước.

Trong đêm đen, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ người phụ nữ bị ngã dưới nền đá rêu xanh đang gào khóc một cách đau thương.

Cô ta cũng đã nhìn tôi, đau đớn ôm lấy bụng, giơ cánh tay trắng bệch ra hướng về phía tôi, cầu cứu:” Trương Sắt Sắt! Cứu tôi, cứu tôi...”

Máu đỏ tươi từ phía dưới người của cô ta từ từ chảy ra...

Gió đêm thổi làm cho những sợi dây sắc màu trên đầu tôi bay loạn, tôi đứng im tại chỗ, mặc kệ cô ta, nhìn chằm chằm mặt nước sông nơi chồng tôi rơi xuống.

Tôi nhìn thấy trên mặt nước nổi lên vài bong bóng, liền vội vàng nói:” Tại sao cô lại đẩy chồng tôi rơi xuống? Tôi đã báo cảnh sát rồi, còn quay cả video nữa! Cô không trốn được đâu!”

Bong bóng trên mặt nước vốn dĩ còn cuồn cuộn từ từ tĩnh lặng, cho đến khi tan biến hết.

Tôi hài lòng cười, mở điện thoại ra, tìm một số điện thoại quen thuộc, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn:

“Bước một của kế hoạch đã thành công.”

Có lẽ bị câu hỏi chất vấn vừa rồi của tôi làm cho sợ hãi, người phụ nữ ngẩn người nhìn tôi, cô ta không quan tâm đến sự đau đớn bên dưới thân thể, tê tâm phế liệt gào lớn: “Trương Sắt Sắt! Cô quả nhiên là người phụ nữ độc ác! Sao tôi có thể g.i.ế.c anh An chứ?! Cô mau gọi 120! Tôi và anh ấy đều sẽ được cứu!”

Sắc mặt tôi lạnh như băng trừng mắt nhìn cô ta, không động đậy.

 

Bình luận

4 bình luận

Loading...