Đóa Hồng Không Nghe Lời - Chương 9:

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:35:58
Lượt xem: 525

Tôi nhanh chóng bịt tai lại.

Tôi không muốn biết, không muốn biết bất cứ thứ gì.

Ngay cả giả vờ lịch sự cũng không muốn, tôi quay đầu bước đi.

Không ngờ rằng, tôi đụng phải một bức tường thịt.

Hương thơm đặc biệt, là Sầm Triệt.

“Em ốm sao không nói với tôi?”

Tôi nhíu mày, vô cùng khó hiểu.

Sầm Triệt mất trí nhớ à?

Huyên náo khó chịu như thế, sao nay lại tìm đến tôi.

Tôi nhếch môi: “Bệnh nhẹ thôi, không phiền anh quan tâm. Xin anh nhường đường, tôi muốn về nghỉ ngơi.

Sầm Triệt nghiêm mặt, ngữ khí cường ngạnh.

“Thời Thanh, em còn muốn cáu kỉnh đến khi nào? Em biết tôi rồi mà, sức kiềm chế của tôi là có giới hạn.”

Rất nhanh, hắn lại dịu giọng xuống.

“Đừng dỗi nữa, tôi không so đo hôm qua em tát tôi, ngoan ngoãn về nhà cùng tôi.”

“Ba năm rồi, cáu kỉnh cũng nên vừa phải thôi, em biết bao người chê cười Sầm gia chúng ta không?”

Tôi giận đến mức gần như cười phá lên.

Từ giây phút hắn nắm tay Tần Chỉ Nhân xuất hiện trong lễ trưởng thành của tôi, tôi đã biến thành trò cười rồi.

Cho dù tôi cố gắng không để tâm đến rất nhiều chuyện, nhưng tôi vẫn còn có thể nhớ rõ hot search đã từng như này:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doa-hong-khong-nghe-loi/chuong-9.html.]

#Con gái nuôi hào môn muốn trèo cao, lại bị thiên kim thật sự đập vỡ ảo tưởng, trong ngày trưởng thành bị đuổi khỏi cửa#

Nhìn xem, sắc bén cỡ nào chứ.

Chỉ một câu, đã khiến tôi trở thành chủ đề đàm tiếu khắp Ma Đô.

Ba năm nay, hắn vẫn cho là tôi đang hờn dỗi chắc?

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Ngay cả lúc này, tôi chán ghét, tránh né hắn mức nào, hắn cũng vờ như không thấy.

Tôi là con ch.ó hắn nuôi chắc?

Thích thì dắt ra ngoài đi dạo, không thích thì để mặc chó dại ven đường cắn xé tôi, cào da tôi, uống m.á.u tôi.

Bẻ từng chút kiêu ngạo của tôi đi.

Tôi cuối cùng không kìm được lửa giận trong lòng, tôi gào lên với hắn.

“Sầm Triệt! Tôi cho anh biết, tôi không còn thích anh nữa!”

“Xin anh đừng quấy rầy tôi nữa!”

“Tôi vô cùng cảm kích vì anh đã đưa tôi về năm tôi 6 tuổi, cho tôi hưởng thụ toàn bộ những thứ không thuộc về tôi, những gì nợ anh tôi sẽ nghĩ cách trả lại anh.”

Nói xong, tôi lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Sau đó lập tức rời đi, không ngoảnh đầu lại.

Bệnh nặng mới khỏi, chân vô cùng nặng nề, tôi thất tha thất thiểu, nhưng đi lại nhanh lạ thường, sợ bị hắn nhục nhã lần nữa.

Sau lưng, Sầm Triệt không nhúc nhích.

Nhìn bóng lưng tôi đi dần xa, trong mắt hắn xuất hiện chút mờ mịt cùng bối rối.

9.

Tôi lập tức làm thủ tục xuất viện.

Bình luận

6 bình luận

Loading...