Chạm để tắt
Chạm để tắt

ĐÓA HOA SINH RA TỪ NGHỊCH CẢNH - C18

Cập nhật lúc: 2024-07-30 18:45:07
Lượt xem: 1,150

15.

 

Lúc Triệu Thanh Diễn tới đón tôi, tôi phát hiện hắn đặc biệt thay đổi cách ăn mặc khác.

 

Bình thường gần như hắn luôn mặc âu phục, hôm nay lại mặc một bộ đồ màu trắng thoải mái.

 

Cả người ít đi khí chất âm hiểm nhiều hơn cảm giác của một thiếu gia quyền quý thanh nhã.

 

Triệu Thanh Diễn lịch sự mở cửa ghế phụ cho tôi.

 

Sau khi lên xe, hắn hỏi tôi: 

 

"Em chủ động hẹn tôi ăn cơm, không phải là đang có ý đồ xấu gì đó chứ.”

 

Tim tôi đập nhanh, dễ dàng bị hắn phát hiện như vậy sao? Hay hắn đã biết điều gì đó rồi? 

 

Tôi cố giả vờ bình tĩnh, lườm hắn một cái:

 

"Thích không, không muốn thì đưa tôi về biệt thự Nam Sơn.”

 

Tâm tình Triệu Thanh Diễn rất tốt, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, hắn ngân nga hát.

 

Hắn đã đặt chỗ trước, sau khi cô phục vụ dẫn chúng tôi vào phòng riêng, bảo chúng tôi uống trà trước.

 

Triệu Thanh Diễn tự mình pha trà cho chúng tôi, thủ pháp của hắn cực kì thành thạo, ngày thường hẳn hắn cũng là một người yêu trà.

 

Triệu Thanh Diễn đem chén trà đưa đến tay tôi, cười nói: "Tôi cố ý hỏi cách làm cá ở đây, ngoại trừ canh ra, hấp cũng rất ngon, tôi đều gọi một phần, em thử xem.”

 

Mắt thấy kim đồng hồ trên tường chỉ tới bảy giờ, Chu Tinh Ngang và trưởng bối nhà hắn cũng không xuất hiện.

 

Tôi đang rất nôn nóng.

 

Đang định gọi điện thoại cho hắn, thì chuông điện thoại di động lại vang lên.

 

Tôi tưởng là Chu Tinh Ngang, nhưng trên đó lại là tên Giang Tri Tình.

 

Vừa chuyển máy, tôi liền nghe thấy Giang Tri Tình lo lắng tuyệt vọng gào thét: "Giác Hạ, chị mau rời khỏi đó đi, Chu Tinh Ngang không yêu chị, hắn muốn mượn tay chị gi*t ch Triệu Thanh Diễn, đi mau, nếu không không còn kịp nữa.”

 

Giang Tri Tình hét lên một tiếng, cuộc gọi đã bị tắt.

 

Tôi còn đang nghi ngờ tính chân thực của cuộc điện thoại này, ngoài cửa sổ liền bốc lên khói đặc.

 

Triệu Thanh Diễn cảnh giác hơn tôi, hắn nắm tay tôi: "Đi theo tôi!"

 

Mở cửa ra, trên hành lang khói đặc cuồn cuộn.

 

Đây là một nhà hàng độc lập, vị trí hiện tại của chúng tôi là tầng bốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/doa-hoa-sinh-ra-tu-nghich-canh/c18.html.]

 

Khói đặc thật sự quá dày, chỉ vài ngụm đã sặc đến làm nước mắt người ta chảy ròng ròng, phân biệt không rõ lửa lan đến đâu rồi, chúng tôi không dám tùy tiện xông ra ngoài.

 

Cảnh tượng này giống như đã từng xảy ra, kiếp trước, tôi cũng đã táng thân ở trong biển lửa dày khói đặc.

 

Kiếp trước, Triệu Thanh Diễn muốn thiêu c.h.ế.t Chu Tinh Ngang, ngoài ý muốn mà tôi trở thành quỷ c.h.ế.t thay.

 

Nhưng tại sao người phóng hỏa kiếp này lại biến thành Chu Tinh Ngang? Triệu Thanh Diễn đi tới ngoài cửa sổ, thoáng nhìn ra ngoài, dưới lầu hai đều là lửa cháy hừng hực.

 

Đây là việc sử dụng nhiên liệu phụ để đốt, nếu không sẽ không có lửa lớn như vậy.

 

Hắn quyết định thật nhanh: "Tôi ôm em, tôi dẫn em nhảy lên mái che phía đối diện, dùng mái che đệm xuống đất, sẽ không bị thương quá nặng.”

 

Từ cửa sổ đến mái che ước chừng năm mét, với thân hình thon dài của Triệu Thanh Diễn, nhảy qua hoàn toàn không thành vấn đề, nếu mang theo trọng lượng của tôi, đó gần như là chuyện không thể làm được.

 

Nếu tôi từ chối cự, hắn chắc chắn sẽ không rời đi một mình.

 

Thà tôi ch một mình còn hơn là hai người cùng ch.

 

Cuối cùng, chính tôi đã đưa hắn vào bẫy.

 

“Được.”

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi áp sát lưng hắn, hai tay nắm chặt vai hắn.

 

Triệu Thanh Diễn hít sâu một hơi, nhắc nhở tôi: "Nắm chặt một chút, tôi nhảy đây.”

 

Ngay lúc hắn tung người nhảy lên, tôi buông lỏng tay.

 

Hắn vững vàng đáp xuống mái che.

 

Có lẽ là cảm giác được phía sau không có trọng lượng, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thấy tôi đang đứng ở trên bệ cửa sổ.

 

Triệu Thanh Diễn hướng về phía tôi hô to: "Em không cần sợ, tôi lập tức tới 

cứu em.”

 

Tôi lắc đầu với hắn.

 

Hắn tới đây, chỉ là thêm một người ch mà thôi.

 

Tôi nhìn thấy một chiếc xe đỗ dưới lầu, còn chưa bị lửa lớn lan đến.

 

Tôi buông tay nắm khung cửa sổ ra, thả người nhảy xuống vị trí nóc xe.

 

Cơ thể tôi đập mạnh vào nóc xe.

 

Đau đớn bao phủ toàn thân, tôi không biết có ch hay không, chỉ là trước mắt một mảnh đen kịt, không nhìn thấy gì cả.

 

Loading...