Dỗ dành chú nhỏ - Chương 19+20

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:11:54
Lượt xem: 668

Chương 19

 

Cuối cùng, nhìn vào mấy chiếc bánh quy, tôi miễn cưỡng đồng ý ở bên Hoắc Quyết.

Một tháng trôi qua, tôi và Hoắc Quyết chỉ dừng lại ở mức hôn, ôm và nâng cao cao.

Hệ thống có lẽ cuối cùng cũng không chịu nổi, xuất hiện một cách u ám.

【Bạn còn nhớ nhiệm vụ đấy chứ?】

Tôi cúi đầu nhìn vào đầu ngón chân mình, lặng lẽ gật đầu.

Nó khẽ hừ một tiếng.

【Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn có thể chọn ở lại thế giới này.】

Ly trà sữa trên bàn trà đã nguội, tôi mới chậm rãi lên tiếng.

"Tôi muốn về nhà."

Thế giới ban đầu của tôi có những điều tôi không thể buông bỏ.

Hệ thống hỏi:

【Tôi đã tìm hiểu rồi, bạn lớn lên ở viện phúc lợi, không có cha mẹ, không có bạn bè, làm gì có nhà mà về??】

Hệ thống từng nói chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, trở lại thế giới thực, đối với bên ngoài, tôi chỉ như đang ngủ bảy tám tiếng.

Không còn bị giày vò, sự cấp thiết về nhà của tôi cũng không còn quá mạnh mẽ.

Nhưng ý định phải trở về nhà của tôi vẫn không thay đổi.

Tôi ngồi trên ghế sofa, ôm đầu gối, nhẹ nhàng phản bác.

"Bạn chỉ là một cỗ máy, không thể hiểu được."

"Nhà có nhất thiết phải do con người tạo thành không?"

Viện phúc lợi đã dời đi vài năm trước.

Nhưng họ không mang theo gia đình con mèo cam vừa sinh con.

Những năm tháng ở viện phúc lợi, con mèo cam đó là người bạn duy nhất của tôi trong thời niên thiếu.

Sau đó, tôi mang chúng về ngôi nhà nhỏ của mình.

Ngôi nhà nhỏ đã trở thành tổ ấm của chúng tôi.

"Hoắc Quyết không có tôi vẫn còn cha mẹ và em gái."

"Còn mèo cam và ba con của nó nếu không có tôi, chúng sẽ chết."

Hệ thống không biết có hiểu hay không, chỉ nói một câu "biết rồi" rồi lại biến mất.

Chương 20

Hoàn thành nhiệm vụ bây giờ đối với tôi là dễ dàng.

Nhưng tôi vẫn luôn do dự.

Dù sao, hoàn thành nhiệm vụ có nghĩa là phải rời đi.

Điều tôi không ngờ là nhiệm vụ có thể được hoàn thành một cách bị động.

Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng vào thứ Sáu, tôi tự bắt xe về nhà.

Khi bước đến gần biệt thự, tôi nhìn thấy một chiếc Maybach lạ đỗ trước cửa.

Cửa sổ xe không đóng, tiếng nói chuyện bên trong xe vọng ra ngoài rất rõ.

"Mẹ, cho anh ấy uống thuốc có hơi quá đáng không..."

Là giọng của Hoắc Ninh.

Đợi một lát mới nghe thấy giọng nữ trầm ổn đáp lại.

"Anh con cứng rắn lắm, chỉ có thể đi đường vòng thôi."

"Con hiểu con trai mình mà, chỉ cần nó đụng đến người ta, nó sẽ không vô trách nhiệm đâu."

"Cửa con khóa kỹ chưa? Chắc chắn là họ không ra được chứ?"

Đầu óc tôi vang lên một tiếng ù, như tiếng chuông đang nổ tung trong đầu.

Làm tôi tê liệt cả tay chân.

Tôi không còn nghĩ gì khác, lập tức chạy về nhà.

Một phòng nào đó trên tầng hai vang lên tiếng đập cửa dữ dội, cùng tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ.

Tôi nghĩ lung tung, chỉ có thể tự nhủ những việc cần làm tiếp theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/do-danh-chu-nho/chuong-1920.html.]

"Có chìa khóa dự phòng mà, có chìa khóa dự phòng."

"Đặt ở đâu nhỉ..."

Tôi đứng trong phòng khách, lo lắng nhìn quanh.

"Đặt ở đâu ấy nhỉ..."

Tiếng khóc của người phụ nữ trên tầng hai càng lớn, tiếng đập cửa cũng dừng lại.

Tôi nhắm mắt lại, buộc mình phải tỉnh táo và cố gắng nhớ lại.

Khoảng nửa phút sau, tôi cuối cùng cũng tìm được chìa khóa dự phòng.

Tôi vội vàng chạy lên lầu để mở cửa.

"Chú ơi."

Tôi đẩy mạnh cửa ra.

Hoắc Quyết đã dùng nắm đ.ấ.m đập vỡ gương, đang cầm mảnh vỡ tự đ.â.m vào cánh tay để duy trì chút lý trí còn lại.

"Đừng!"

Tay của người đàn ông dừng lại giữa không trung, máy móc ngẩng đầu lên.

"Lam Tô?"

Anh động đậy đôi môi khô khốc, như để xác nhận người đứng ở cửa có phải là tôi hay không.

Tiếng khóc sợ hãi của người phụ nữ từ phòng tắm truyền ra đứt quãng.

Chắc cô ấy cũng nghe thấy tôi đã về, cuối cùng mở khóa đi ra ngoài.

Là cô Mạnh.

Hai người quần áo vẫn còn nguyên, thậm chí không thấy nếp nhăn nhiều.

Chắc hẳn họ cũng chưa chạm vào nhau.

Cô ấy lau nước mắt trên mặt, giọng nói vẫn còn mang theo sự kinh hãi sau tai nạn.

"Tôi sẽ không bỏ qua cho Hoắc Ninh và mẹ cô ta!"

"Cảm ơn cô Lam Tô, tôi sợ c.h.ế.t khiếp."

Cô ấy thậm chí không đợi tôi trả lời, lấy điện thoại ra gọi điện rồi đi ra ngoài biệt thự.

Ánh mắt đầy hung hãn.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi chạy đến trước mặt Hoắc Quyết, giật lấy mảnh vỡ thủy tinh vứt đi.

"Chú, nhanh đi theo cháu, cháu sẽ đưa chú đến bệnh viện."

Tôi kéo tay anh.

Người đàn ông không nhúc nhích, ngược lại kéo tôi vào lòng.

"Tôi không đụng vào cô ta."

Anh lặp lại bằng giọng thấp.

"Tôi không đụng vào cô ta một lần nào."

"Tôi thà nhảy từ cửa sổ xuống gãy nửa cái chân, cũng không đụng vào cô ta."

Dù đây là tầng hai, nhưng khoảng cách tới mặt đất cũng hơn sáu mét.

Nhảy xuống sẽ bị thương không nhẹ.

Tôi ôm lại anh, vừa an ủi vừa vỗ về lưng anh.

"Tôi biết mà, tôi biết mà."

"Chú đừng sợ, được không?"

Hoắc Quyết đắm chìm trong thế giới của riêng mình, luôn nhấn mạnh rằng anh không chạm vào cô Mạnh.

Không hề dơ bẩn.

Bất kể tôi nói gì anh cũng không nghe.

Tôi bám vào bờ vai nóng rực của anh, chủ động hôn lên môi anh.

"Chú."

Môi tôi lướt nhẹ trên môi anh, thì thầm:

"Vậy chạm vào cháu nhé?"

Cơ thể anh cứng đờ.

Một lát sau, anh dùng sức hôn trả tôi.

Ôm tôi đi về phía giường.

Bình luận

1 bình luận

  • Móa tra nam hệ thống chửi đúng thật, 10đ ko nhưng

    Judelia 6 ngày trước · Trả lời

Loading...