Dỗ dành chú nhỏ - Chương 15+16

Cập nhật lúc: 2024-07-07 13:14:38
Lượt xem: 237

Chương 15

Tôi trở về phòng, ném mình vào chăn.

Nước mắt lặng lẽ rơi.

Mỗi lần bị Tạ Tư Thanh từ chối và sỉ nhục cũng không đau đớn như lần này.

Cảm xúc tồi tệ kéo dài cho đến tối khi Hoắc Quyết mời tất cả nhân viên trong gara đi ăn.

Tôi không ngờ cô Mạnh lại là người đến gõ cửa gọi tôi.

Sự rộng lượng của cô ấy khiến tôi có chút áy náy.

Tôi dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, nhỏ giọng xin lỗi.

"Hôm nay đã làm cô sợ, xin lỗi."

"Tôi hôm nay không phải đang tức giận với cô."

Cô ấy vỗ nhẹ lên đầu tôi, tỏa ra sự ấm áp.

"Không sao đâu, em vẫn còn nhỏ mà."

Đến phòng riêng của nhà hàng, tôi chú ý thấy cô Mạnh chọn chỗ ngồi cách xa Hoắc Quyết.

Sau đó cô ấy nhìn tôi, mỉm cười gật đầu.

Chương 16

Lúc ra ngoài đi vệ sinh, tôi không ngờ lại gặp Tạ Tư Thanh ở đây.

Ánh mắt tôi lướt qua anh ta chưa đến một giây, rồi coi như không thấy và rời đi.

Nhưng lại bị Tạ Tư Thanh nắm lấy cổ tay.

"Sao lại tránh tôi lâu vậy hả?"

Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Vừa cố gắng vùng vẫy, vừa đáp trả:

"Anh nghĩ mình là cái gì chứ?"

Tạ Tư Thanh dường như đã uống rượu, nghe xong thì cười.

Anh ta kéo tôi đến bên cửa sổ hành lang.

"Tạ Tư Thanh, buông tôi ra!"

Tôi dùng chân đạp loạn vào bắp chân anh ta, nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích.

Anh ta dồn tôi vào góc tường, ánh mắt tối sầm.

"Lâm Tô."

"Chuyện em tỏ tình với tôi, tôi đồng ý rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/do-danh-chu-nho/chuong-1516.html.]

Tôi nhíu mày, định chửi anh ta thì bị anh ta bịt miệng.

Lúc này, Tạ Tư Thanh đã mất hết lý trí.

Anh ta biết rõ thái độ của tôi, nhưng vẫn cố chấp tự lừa dối mình.

"Lâm Tô, đừng quên, chính em là người chủ động với tôi trước."

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn xuống chân anh ta.

Lặng lẽ cong đầu gối.

Ngay trước khi tôi đá, Tạ Tư Thanh bị buộc phải thả tôi ra.

Anh ta bị Hoắc Quyết, không biết từ lúc nào đã xuất hiện, nắm lấy cổ và kéo ra sau.

Hoắc Quyết thẳng tay đẩy anh ta vào tường bên cạnh.

Tạ Tư Thanh không ngừng ho khan.

Anh ta nheo mắt quan sát Hoắc Quyết.

Dù dáng vẻ thảm hại, nhưng vẫn kiêu ngạo không chịu thua.

"Tôi còn tưởng ai đây."

Hắn dựa vào tường, chậm rãi đứng dậy, cười nói:

"Đừng quên Lâm Tô không thích người lớn tuổi như anh đâu."

"Nôn nóng quá thì chẳng có ý nghĩa gì."

"Cho dù cô ấy không thích tôi nữa, cũng sẽ không thích anh đâu."

Thật phiền phức.

Sao lắm mồm thế, tên đáng ghét này thật sự kiêu ngạo.

Tôi bước tới, đầy bực bội.

Đứng trước mặt Tạ Tư Thanh.

Anh ta ngẩn ra, không ngờ tôi lại chủ động tiến tới.

"Tô Tô... em..."

Trong mắt anh ta hiện lên tia hy vọng rõ ràng.

Tôi nắm chặt lấy áo anh ta ở vai, đột ngột nâng đầu gối lên và đạp mạnh vào hạ bộ của anh ta.

Tạ Tư Thanh rên lên một tiếng, ngã gục xuống đất.

Cú đá của tôi mạnh hơn nhiều so với Hoắc Quyết.

Tôi đứng nhìn xuống anh ta, không che giấu sự khinh bỉ.

"Tạ Tư Thanh, trước đây là do tôi mù nên mới thích anh."

"Bây giờ mới nhận ra anh tầm thường đến mức không có gì đáng giá."

Bình luận

1 bình luận

  • Móa tra nam hệ thống chửi đúng thật, 10đ ko nhưng

    Judelia 6 ngày trước · Trả lời

Loading...