Độ Ấy Xuân Về Ta Gặp Chàng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:48:59
Lượt xem: 327

Thực ra, ta vốn mắc bệnh nan y, không sống được bao lâu nữa, nôn ra m/á/u là chuyện thường tình.

Ta còn biết mím môi nôn, lộn ngược người nôn, vừa nôn vừa múa, vừa nôn vừa trêu chọc người khác.

"Ế, mỹ nhân, trông chàng giống y hệt phu quân tương lai của ta luôn."

Người đối diện chưa kịp mắng, ta liền phun ra một ngụm m/áu, mắt tối sầm rồi ngã xuống.

Hê, trêu chọc người khác xong rồi ngất, đã học được chiêu trò trêu chọc người đẹp mới rồi.

Tỉnh dậy lần nữa, ta cảm thấy cơ thể mình dễ chịu, sảng khoái hơn, y phục trên người cũng đã được thay sang một chiếc váy mỏng màu đinh hương.

Mùi thuốc thoang thoảng tràn ngập căn phòng trống, ta nhảy xuống giường đi ra ngoài, ngoài cửa là rừng trúc yên tĩnh, xuyên qua rừng trúc mơ hồ nhìn thấy hơi nước mịt mù.

Dưới suối nước nóng có một người đang quay lưng về phía ta, ta nhìn không ra là ai.

Không phải chứ, không bỏ tiền cũng xem được cái này à? 

"Ai?"

Chưa kịp tiến lại gần thì nam nhân đó đã lạnh lùng hét lên một tiếng, vung tay b.ắ.n ra một lưỡi d.a.o bằng nước, ta sợ đến mức ngồi xổm xuống xuống, lưỡi d.a.o bằng nước đập vào cái cây lớn bên cạnh, sau khi nội lực tiêu tan, dòng nước ấm chảy xuống, ta ướt như chuột lột. 

“Ngươi có phải hơi quá đáng rồi không?” Ta lau mặt, tức giận nói.

Nam nhân có cặp lông mày dài, nhưng lại mỏng hơn so với người Trung Nguyên, đuôi lông mày hơi nhướng lên trông khá sắc bén, giảm bớt đi sự yếu đuối. 

Hốc mắt khá sâu, màu mắt hơi nhạt, giống như thủy tinh, sống mũi cao, lúc ngẩng đầu nhìn người khác ánh mắt như mũi d.a.o bọc đường, lại có ác ý như được tẩm độc, lúc này, đôi môi mỏng của hắn nhếch lên, mỉa mai nói: 

“Thứ ta khinh thường nhất chính là bộ dạng õng ẹo này của người Trung Nguyên các ngươi…”

"Tại sao ngươi đi tắm mà vẫn khoác y phục?!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/do-ay-xuan-ve-ta-gap-chang/chuong-2.html.]

"..."

Mỹ nhân này không phải người Trung Nguyên.

Nghĩ tới đây, ta nhất thời không nói nên lời.

Sự hối hận vô cớ càng lúc càng mãnh liệt dâng lên trong lòng ta.

Mang theo ý nghĩ không thể nào trùng hợp như vậy được, ta khéo léo lựa lời hỏi: “Mỹ nhân lợi hại như vậy, ngươi ở Nam Cương có leo lên được cái vương vị nào không?”

Mỹ nhân nhếch mép, cười tàn nhẫn, gằn từng chữ một: “Ai cho ngươi dũng khí mà dám chế nhạo ta?”

"..." Không phải đâu, ngươi nghe ta giải thích đi!

Ngày hôm đó, ta bị tước mất cơ hội chà lưng cho mỹ nhân, đổi thành gác cửa. 

Tại sao lại dễ nổi giận như vậy hở?

Ta tuyệt vọng liếc nhìn đồng nghiệp của mình - một con ch.ó sói chỉ biết gặm xương, cắn người.

Nam nhân càng đẹp thì càng nhẫn tâm, đúng là các cụ không lừa ta.

Tuân thủ quan điểm người đẹp phải có trái tim nhân hậu, cộng với ân tình giải độc giúp ta, ta mỉm cười bước vào phòng.

Mỹ nhân sao có thể nhẫn tâm để một tiểu cô nương liễu yếu đào tơ như ta c.h.ế.t cóng ngoài cửa đây?

Hắn chính là kẻ ngoài lạnh trong nóng, mồm d.a.o găm tim đậu hũ, ngoài mặt lạnh lùng vô tình nhưng ban đêm lại thầm rơi lệ trằn trọc khó ngủ vì thân hình gầy gò của ta…

"Cút ra ngoài."

“Tuân lệnh.” 

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...