Độ Ấy Xuân Về Ta Gặp Chàng - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:25:45
Lượt xem: 261

Không thể không nói, thủ vệ ở phủ trưởng lão này quả có chút khó đối phó.

"Làm gì đấy?!”

Ta vừa trèo lên thành tường đã bị bắt quả tang, tên thủ vệ hung hãn chĩa đao về phía ta.

"Nếu ta nói thực ra ta là người hâm mộ của đại trưởng lão, ngươi có tin không?”

“…” Thiết nghĩ là họ không tin lắm đâu, bởi vì sau đó ta đã nhanh chóng bị ném vào một căn phòng nhỏ tối tăm.

Ta vùng vẫy: “Sao các ngươi có thể phát hiện ra vậy?”

Lẽ nào là do ta giấu chưa đủ kỹ?

Y phục của ta không phù hợp?

Đây là y phục của Nam Cương mà! 

Tên thủ vệ mỉm cười đầy bí hiểm: "Không."

"Vậy tại sao? Do trực giác của các ngươi nhạy bén? Thị lực phi thường? Hay trên tường có bạn có máy phát hiện nói dối?”

“Không, đơn giản là vì không ai lại đi thích lão già đã xấu thì chớ xong tí cái lại bắt người khác phải chăm sóc phục vụ cả.” 

"..." 

"Chẳng bằng ngươi nói trời đổ mưa vàng hoặc thần Bát Nhã hiển linh, còn đáng tin hơn."

"..." Chà!

Khi ta đang mải cắt dây trói thì nghe thấy phía ngoài cửa có tiếng ai đó đáp đất.

Tính toán thời gian thì giờ cũng là  lúc Cố Triết đên Nam Cương gặp Trường Minh rồi.

"Ca?”

Ta thăm dò.

Người bên ngoài cười lạnh, giọng nói lạnh lùng: “Ta không phải vương huynh của nàng.”

Giọng nói này… ta như ngừng thở.

Sau đó, cửa bị đá mở, toàn thân Lâu Doãn mặc y phục Nam Cương, dưới ánh trăng, hắn mỉm cười đứng ở cửa nhìn ta.

Trên mặt hắn vẫn còn vương lại vài giọt máu, ánh trăng bao phủ lấy hắn, mang theo sự nguy hiểm mơ hồ, giống như Tu La không biết từ đâu bò ra, nhưng ánh mắt lại lơ đãng, lúc ánh mắt ấy rơi trên người ta, lại mang theo vẻ dịu dàng khiến người ta rung động.

Hắn c.h.é.m đứt sợi dây trói, ngay lập tức ta liền lao vào vòng tay hắn, bắt đầu giả vờ khóc lóc, cáo trạng với hắn.

"Được rồi, ca ca sẽ báo thù cho nàng.” 

Đầu ngón tay Lâu Doãn nhẹ nhàng gạt đi nước mắt ta, chậm rãi nói.

"Được! Lần này chúng ta quay về cùng nhau lập kế hoạch..." 

"Không," Lâu Doãn hơi cụp mi xuống, khuôn mặt rất thản nhiên nhưng lời nói ra lại tàn nhẫn, hắn gằn từng chữ, "Chính là hôm nay!”

“?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/do-ay-xuan-ve-ta-gap-chang/chuong-19.html.]

Phủ trưởng lão lửa cháy ngập trời, mọi người trong phủ ào ào trốn chạy, túa ra các cửa, Tư Nha bảo vệ ta đứng ở khá xa đám cháy, Ni Chân cầm một thanh d.a.o đứng canh gác ngoài cửa thư phòng.

"Tư Tư tỷ, ta còn tưởng các ngươi đều bị đại trưởng lão bắt, cố ý tới đây thám thính tình hình.”

“Tất nhiên là không rồi, Di Di Nhĩ.”

“Lâu Doãn mạo phạm đại trưởng lão như nào vậy?”

"Ví dụ như bây giờ."

"..." 

Thế thì lại mạo phạm quá rồi, ta liếc nhìn phủ trưởng lão gần như đã bị thiêu rụi hoàn toàn.

"Di Di Nhĩ, muội không nên đến đây một mình, quá nguy hiểm.”

“Nhưng ta cũng không thể mang theo một đội ám vệ đến cùng nhau trèo tường, đúng không? Trên bờ tường tự nhiên xuất hiện mười cái đầu người, quá kỳ lạ rồi, đúng không?” 

"...Di Di Nhĩ, chỉ có một cái đầu của muội cũng đủ bất ngờ rồi."

"..." Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên đến xà nhà, cuối cùng Lâu Doãn cũng ra khỏi thư phòng, mặt vô cảm, thần thái hung ác nham hiểm, tay phải kéo cổ một người, kéo đi, người đó vùng vẫy mấy cái trong vô vọng liền im bặt. 

Tư Nha cố tình che khuất tầm nhìn của ta, nhưng mỗi cử động của Lâu Doãn đều được ta thu hết vào trong tầm mắt, như thể hắn đã khắc sâu vào tâm khảm ta, ta luôn có thể chính xác nhìn thấy hắn giữa vạn người.

Hắn lạnh lùng phẩy bàn tay dính đầy m.á.u của mình, ánh mắt âm trầm, toàn thân ẩn chứa một loại cảm giác nguy hiểm như thể dã thú trong rừng sâu, càng lúc càng sâu không thể dò, càng lúc càng bộc lộ tài năng, m.á.u đỏ tươi dính trên cổ tay trắng ngần với khớp xương rõ ràng ấy, tạo lên cảm giác đối lập, vừa đẹp đẽ lại tàn nhẫn cực kì. 

Khác hẳn với lúc ở trước mặt ta.

Ta chỉ mới nhìn thấy hắn thế này khi mới gặp hắn lần đầu. 

U ám,  m.á.u lạnh, mạnh mẽ...và cô độc.

Tư Nha dơ tay che mắt ta lại, tầm nhìn của ta bị bóng tối bao phủ, nhưng bóng dáng hắn lại hiện rõ trước mặt ta.

Hắn không vui.

"Di Di Nhĩ!" Khi ta kịp phản ứng lại, cả người ta đã treo trên người Lâu Doãn, hắn sửng sốt, muốn đưa tay ôm lấy ta nhưng lại lo lắng vết m.á.u trên tay sẽ làm bẩn y phục của ta.

"Ca ca đừng sợ, ta sẽ bảo vệ chàng.”

Hắn cười nhẹ, như thể cho rằng lời nói của ta vừa đột ngột vừa hoang đường, hắn muốn mở miệng nói mấy câu bông đùa như thường lệ, nhưng giọng hắn khàn đặc cùng run rẩy, cuối cùng hắn chỉ gọi tên ta: "Cố Kính.” 

Không phải Di Di Nhĩ mà là Cố Kính.

Không phải Lâu Doãn dĩ dỏm muốn ta gọi hắn là ca ca, cũng không phải Lâu Doãn cách đây không lâu nuông chiều nói "ca ca gả cho nàng", mà là A Tác Đồ La, kẻ bộc lộ con người chân thật nhất của mình trước mặt ta, muốn ta hiểu rõ về hắn. 

“Đúng, ta là Cố Kính” ta nhảy xuống, nhìn thẳng hắn, xác nhận lại tình cảm của mình với hắn, “Ta thích A Tác Đồ La, không phải yêu thích nhất thời, mà là loại yêu thích kiểu nếu A Tác Đồ La có như nào, ta cũng can tâm tình nguyện cả đời chỉ yêu thích mỗi mình hắn mà thôi.” 

A Tác Đồ La của ta, người sợ bản thân mình g.i.ế.c người vô số sẽ khiến ta sợ hãi nên luôn bao dung chiều chuộng ta hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác thả ta đi, nhưng những điều này không thành vấn đề.

Ta sẽ bước về phía chàng.

Lâu Doãn cảm động, khóe mắt hơi đỏ lên, dùng bàn tay còn đẹp hơn cả nữ tử nhẹ nhàng che mắt ta lại.

Tầm nhìn của ta lại một lần nữa bị bóng tối bao phủ, nụ hôn của hắn đặt lên trán ta, lần này lời thề thầm trong lòng ta lại trở nên trang trọng hơn bao giờ hết.

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...