Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Định Mệnh Của Nữ Nhân - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-06 10:45:24
Lượt xem: 20

"Các nàng ấy là người tốt, còn ta mới là kẻ nói dối."

 

Nói đến đây, ta ngượng ngùng ngước nhìn lên, ánh mắt đều là tình ý: "Chàng thật sự là tri kỷ của nữ tỳ."

 

Nhưng uy lực của cái nốt ruồi trên mặt ta quá lớn, hắn vẫn không nhịn được mà quay mặt đi.

 

Nhưng bàn tay hắn lại nắm lấy tay ta: "Nhàn nương, những năm qua ngươi chịu khổ nhiều rồi, ta thật sự rất đau lòng cho ngươi."

 

13.

 

Chẳng mấy chốc, Thi Lương nhờ vào một hội thi mà gây được tiếng vang lớn trong giới văn nhân.

 

Mọi người đều kinh ngạc bàn tán, hắn được đà tiến tới, viết liền mấy trang thơ văn tài hoa đẹp đẽ.

 

Những công tử nhà giàu trước kia khinh thường Thi Lương, giờ đều vây quanh hắn gọi một tiếng huynh hai tiếng đệ đệ, xin hắn chỉ bảo.

 

Mực mà Thi Lương dùng bây giờ đều là loại mực trầm hương giá hai lạng bạc một khối.

 

Những ngày này, hắn vội vàng đến Xuân Trụ Lâu tìm ta, hỏi ta đã viết được bài thơ mới chưa.

 

Ta ủ rũ nhìn hắn: "Thi lang nói sẽ cưới ta về, ta nhớ mãi chuyện này, còn thơ văn gì nữa, ta đâu còn tâm trí mà làm thơ."

 

Nụ cười trên mặt hắn cứng đờ: "Không phải ta không muốn, Nhàn nương, không lẽ nàng không hiểu lòng ta nữa sao?"

 

"Chỉ là bây giờ ta chỉ có hai bàn tay trắng, lấy gì mà cưới nàng đây?"

 

"Ta chịu khổ cũng được, nhưng nàng là người trong lòng của ta, ta sao mà nỡ để nàng chịu khổ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dinh-menh-cua-nu-nhan/chuong-9.html.]

 

Nếu là đứa ngốc chắc chắn sẽ đáp lại với hắn: "Ta không sợ khổ, ta thích chàng chứ không phải tiền tài của chàng."

 

Rồi sau đó cởi bỏ phòng bị, lại bị hắn từng bước áp sát, năm lần bảy lượt chấp nhận nhượng bộ.

 

Thực ra, khi đối mặt với sự nghi ngờ của nam nhân, cách tốt nhất không phải là tự bào chữa, mà là hỏi ngược lại hắn.

 

Ta cúi đầu che mặt khóc: "Ta biết! Ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng chắc là rất khinh thường ta có phải không? Chàng chê ta mặt mũi không đẹp, nên cứ lẩn tránh, chứ không phải thật lòng muốn cưới ta!"

 

Hắn bị đ.â.m trúng tim đen, lập tức hoảng loạn bào chữa: "Nhàn nương, ta đâu phải loại người như vậy?"

 

"Sao không chứ?" Ta lau nước mắt: "Thi lang đừng dùng cớ để gạt ta, ta ở Xuân Trú Lâu bao nhiêu năm nay, có chuyện gì mà chưa từng gặp qua đâu chứ."

 

"Cái gì mà sợ ủy khuất ta, đều là tìm cớ cả! Nam tử nếu thật lòng yêu nữ tử, trong lòng sục sôi, vừa nhìn đã muốn cưới người ta về nhà ngay, còn đâu tâm tư mà suy nghĩ nhiều như vậy?

 

"Chàng cân nhắc như thế, xem ra chẳng bị tình yêu làm mê muội chút nào, chàng đừng nói nữa, chàng chính là không yêu ta!"

 

"Ta, ta không phải thế!"

 

Hắn luống cuống như kiến trên chảo nóng, dỗ dành ta mất nửa ngày mới nghĩ ra một cái cớ khác.

 

Hắn thở dài: "Không phải ta không muốn, mà là gia phong nghiêm khắc.:

 

"Ta là con nhà quyền quý, Nhàn nương xuất thân từ Xuân Trú Lâu, nếu ta cưới nàng, sau này về với tông tộc, chắc chắn sẽ bị tông trưởng đánh chết."

 

"Không bằng thế này, Nhàn nương, ta trước tiên cưới nàng làm thiếp, rồi lại cưới thêm một nữ nhân khác phòng bị, vài năm sau lấy cớ nàng ta vì bệnh mà qua đời, ta sẽ đưa nàng lên làm chính thất, có được không!"

 

Ta: "..."

Loading...