Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Định Mệnh Của Nữ Nhân - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-06 10:45:06
Lượt xem: 19

Thư quán rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt đầy mập mờ của hắn.

 

"Cô nương đang xem sách về ngôn ngữ của hoa lan sao?"

 

Hắn thăm dò liếc qua một cái, rồi đọc vài câu thơ về hoa lan.

 

Ban đầu ta tỏ vẻ vô cùng lạnh nhạt, nhưng thái độ hắn nồng nhiệt, lại rất giỏi tìm chủ đề.

 

Ta từ từ hòa hoãn, cùng hắn trò chuyện về văn chương.

 

"Hôm nay ta khởi hứng, muốn viết một bài phú về hoa lan. Nhưng viết được một nửa, lại bắt đầu lạc lối."

 

"Nên đến thư quán này xem thử thơ của tiền nhân."

 

Ta lấy tờ phú về hoa lan đang viết dở từ trong tay áo ra, đưa cho hắn.

 

Hắn lơ đãng lướt qua vài dòng, trợn tròn mắt.

 

Lại nhìn lại lần nữa, hơi thở của hắn dần trở nên nặng nhọc.

 

"Đây, đây là do cô nương viết sao?"

 

"Đúng vậy." Ta nghiêng đầu, hoàn toàn không cảnh giác trả lời.

 

"Hồi nhỏ đọc qua mấy quyển sách, viết vài thứ cũng không biết hay dở. Bây giờ không ai dạy, tự mình viết chơi chơi thôi."

 

Nói xong, ta để lộ toàn gương mặt cho hắn thấy.

 

Cái nốt ruồi to tướng đập vào mắt hắn, hắn không khỏi lùi lại một bước, trên mặt hiện lên vẻ ghê tởm và kinh ngạc.

 

Thi Lương mất một lúc lâu mới ổn định lại cảm xúc, miễn cưỡng gượng cười, luyến tiếc trả lại tờ giấy cho ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dinh-menh-cua-nu-nhan/chuong-8.html.]

 

Mở miệng nói về những khuyết điểm của nửa bài phú này.

 

"Dẫn chứng từ kinh điển quả là tốt, nhưng những điển tích này quá tầm thường, e rằng lại có phần sáo rỗng..."

 

"Chỗ ẩn dụ này cũng hơi không thích hợp, đụng chạm đến một vị quý nhân thời Tiên Hoàng..."

 

Hắn lôi thôi nói mãi, cuối cùng mới nghiêm túc tỏ vẻ, mình không đành lòng nhìn một tài năng tốt lạc lối, hi vọng bao giờ ta viết xong lại có thể gặp mặt lần nữa, hắn phải xem hết bài mới có thể sửa lại cho ta.

 

"Được." - Ta dịu dàng nói: "Ta tên A Nhàn, lang quân nếu muốn tìm ta, thì cứ tới Xuân Trú Lâu."

 

Nói xong, ta cầm sách đi tính tiền, không chút lưu luyến xoay người rời khỏi đó.

 

12.

 

Chẳng biết là vô tình hay cố ý mà không bao lâu, Thi Lương đã không nhịn được mà tìm đến ta.

 

Ta lấy những bài tản văn ta viết trước đây ra cho hắn xem, hắn trầm trồ khen không ngớt lời, rồi lại ra vẻ chần chừ hỏi ta:

 

"Nhân nương và Yểu nương đều có tiếng là tài nữ, nếu như ngươi là nha đầu của họ, không lẽ những bài thơ của họ..."

 

Ta để lộ ra vẻ mặt buồn bã, cúi đầu nói: "Các nàng ấy là chủ tử của ta, các nàng ấy muốn, ta sao mà chống đối được cơ chứ..."

 

Hắn lập tức trở nên phẫn nộ.

 

"Những kỹ nữ này, thế mà lại ăn cắp tài danh của người khác, thật là đáng ghét! Nghe nói Nhân nương đã chết, nói không chừng là vì không chịu tu đức đấy."

 

Ta ngạc nhiên nhìn hắn, suýt nữa thì phải vỗ tay khen hắn đúng là loại không biết xấu hổ.

 

Nhưng ngoài miệng ta vẫn nói: "Chưa bao giờ có ai nói với nữ tỳ những lời như vậy."

 

"Các nàng ấy là tuyệt sắc giai nhân, ta chỉ là một nữ tỳ vô dụng."

Loading...