Đỉnh Lưu Khó Chìu - chương 7.1

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:31:11
Lượt xem: 14

 

Đối với Dư Tự Ngôn một mét tám ba mà nói, cũng được coi là dáng người cao ở giới giải trí, còn chưa bao giờ chịu qua sự nhục nhã như này, cậu thầm nghĩ phải phản kích lại như thế nào.

 

“Đây chính là Dư Tự Ngôn sao, con trai quốc dân, đàn anh sao anh không giới thiệu với em." Nam Yên vươn tay phải ôn nhu hờn dỗi," Xin chào, xin chào.”

 

Dư Tự Ngôn nhìn cô một cái, tay đặt ở trong túi quần không có ý định muốn cùng cô bắt tay, Nam Yên nhìn tay phải giữa không trung, tự nhiên vuốt tóc ra sau tai, phong tình vạn chủng.

 

Cô gái này không phải mỹ nữ có tính công kích, nhìn có chút thuần khiết, đặc biệt là mái tóc dài thẳng đen dày kia, hoàn mỹ như là có một bộ lọc, cô gái như vậy, người bình thường sẽ không nhẫn tâm từ chối.

 

Nhưng Dư Tự Ngôn biết cậu không phải người bình thường, cậu đối với phụ nữ trời sinh không có hảo cảm, không phản ứng chính là thái độ bình thường của cậu.

 

Cậu nhìn Lục Tư Bạch dùng cằm chỉ Nam Yên, hỏi: "Bạn gái?!”

 

Lục Tư Bạch nhanh chóng  trả lời: "Phải!”

 

Sau đó như muốn chứng minh điều gì, cầm cổ tay Nam Yên, "Tình cảm của chúng tôi rất tốt!”

 

Dư Tự Ngôn: "Ồ, vậy chúc mừng anh,có thể cùng anh có tình cảm tốt, cũng không dễ dàng gì, kết hôn có thể mời tôi đi làm phù rể, tôi có việc, đi trước.”

 

“Cũng được." Lục Tư Bạch sau khi cậu xoay người đi phun ra hai chữ.

Lâm Cẩm Chi nhìn sắc mặt Dư Tự Ngôn, cũng không đòi đi tìm bạn gái cũ tặng hoa, đi theo bước chân vội vàng của cậu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Bạn trai cũ?"

 

Dư Tự Ngôn ngẩn ra, "Đm, rõ ràng như vậy sao?”

 

“Nói nhảm, không biết tôi bắt đầu lăn lộn tình trường năm mấy tuổi à?" Lâm Cẩm Chi kiêu ngạo ưỡn ngực.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dinh-luu-kho-chiu/chuong-7-1.html.]

“Lâu như vậy rồi, nhưng tiêu chuẩn vẫn còn thấp như vậy?" Dư Tự Ngôn trào phúng nói.

 

Lâm Cẩm Chi cũng không tức giận, cười ha hả khoác vai cậu, "Cái rắm, tín ngưỡng nhân sinh của ông đây chính là tìm kiếm tình yêu đích thực.”

 

“Vậy tôi thấy vẫn hơi quá sức, anh chuyển tiền cho tôi trước, lý tưởng của anh đã thực hiện được một nửa, một nửa còn lại tôi sẽ giúp anh nghĩ biện pháp.”

 

“Được rồi, đừng nói nữa, đi uống chút gì không?!”

 

“ Anh cảm thấy tôi còn có thể đi uống một chút sao?" Dư Tự Ngôn chỉ vào mặt mình hỏi:"Đại Hoàng, mở cửa, đi trước, ngày mai còn có thông cáo.”

 

Lâm Cẩm Chi chưa kịp nghĩ ra lý do chính đáng nào, Dư Tự Ngôn đã nhấc chân đi về hướng ngược lại, cũng không quay đầu lại phất phất tay.

 

“Tiểu Yên, anh giúp em gọi xe về." Lúc Dư Tự Ngôn rời đi , Lục Tư Bạch tựa như bị điện giật đẩy tay cô ra, "Vừa rồi, thật ngại quá.”

 

Nam Yên giờ mới hiểu được cảm xúc d.a.o động khác thường của Lục Tư Bạch đến từ đâu, người nọ vừa rời đi, hắn lại biến trở về vị giáo sư Lục xa cách lễ phép kia.

 

Cô cắn răng tỏ vẻ hiểu chuyện "Ừm" một tiếng, "Không cần, tự mình em có thể về.”

 

Lục Tư Bạch không nói nhiều, khẽ gật đầu với Nam Yên, hiện tại không cần ai nói, hắn cũng có thể cảm nhận được khí huyết dâng trào và tiếng tim đập của mình.

 

Nam Yên nhìn bóng lưng hắn rời đi, một trận chua xót dâng lên, cô vì hắn có thể trả giá tất cả, nhưng hắn thì sao! Ngay cả cảm xúc của người bình thường nên có cũng đều keo kiệt không muốn cho cô, thì ra không phải là hắn không có, mà chỉ là người kia chưa xuất hiện.

 

Nửa giờ sau, Dư Tự Ngôn dừng xe Lamborghini, liếc mắt nhìn chỗ trống bên cạnh, chiếc G màu đen kia còn chưa trở lại, cậu nhẹ nhàng vuốt ve tay lái tơ tằm, sau dán đó mặt lên, "Không ai ở cùng mày, tự mình ngoan ngoãn ha.”

 

Chiếc xe thể thao Lamborghini màu vàng này là tài sản duy nhất của cậu, từng chịu rất nhiều hỉ nộ ái ố của cậu, bình thường Tuyết Lê không cho phép cậu lái ra ngoài, cho nên khi cậu lần đầu tiên ở ga ra này nhìn thấy nó dừng cùng một chỗ với chiếc  Mercedes - Benz bên cạnh, Dư Tự Ngôn sinh ra ảo giác hai xe này nương tựa lẫn nhau.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...