Đỉnh Lưu Khó Chìu - Chương 6.3

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:31:17
Lượt xem: 17

"Dư Tự Ngôn..." Hàng sau không biết là ai hô to,  Dư Tự Ngôn sợ tới mức đem khẩu trang đã đeo được một nửa gỡ ra, cậu tự nhiên bình thản đứng lên, lộ ra nụ cười hiền hòa, hai tay chắp trước n.g.ự.c hướng về phía sau cúi người xuống, sau đó làm một động tác im lặng, vài cô gái nhỏ kích động đến hốc mắt đều đỏ.

 

Lục Tư Bạch có chút cứng ngắc nhìn hết thảy, mặc cho Nam Yên kéo cánh tay hắn đi về phía trước, lúc người này không cười thoạt nhìn rất không dễ chọc, cười rộ lên lại rất có sức cuốn hút.

 

Vẫn như trước.

 

Nhưng theo hắn, nụ cười này chói mắt đến mức có thể đè bẹp người khác, nhưng sao cậu lại cười vui vẻ như vậy?! 

 

Còn người đàn ông bên cạnh cậu, là người lần trước ở nhà hàng, thật sự là không biết xấu hổ, em ngược lại sống rất tốt, có phải hay không quên còn có người ở dưới vực thẳm?



Đây là lần đầu tiên Nam Yên chạm vào Lục Tư Bạch ở khoảng cách gần như vậy, sau khi ngồi xuống lại tự nhiên buông lỏng người ra, khóe miệng cô nhếch lên mỉm cười, ánh mắt theo tầm mắt Lục Tư Bạch, sau khi nhìn thấy Lục Tư Bạch nhìn hai hàng đầu, không tự giác híp híp lại.

 

“Người đó... hình như là bạn học của anh." Nam Yên ôn nhu nói: "Đàn anh, muốn qua chào hỏi không?” 

 

Lục Tư Bạch thu hồi tầm mắt, vô cảm nói, "Không" Dừng một lát, hỏi: "Sao cô biết em ấy?

 

Nam Yên cao hứng: "Dư Tự Ngôn! Bây giờ chắc không ai không biết cậu ấy.”

 

Lục Tư Bạch dời tầm mắt lên sân khấu, nhưng dư quang làm thế nào cũng không bỏ qua được cái bóng nhỏ phía trước, cổ và sườn mặt.

 

Dư Tự Ngôn cảm thấy mình thật ngu ngốc, tại sao phải bồi tên ngốc này xem kịch nói của người yêu cũ, còn nói cho người ta biết.

"Tôi nói này, anh đã chia tay rồi, còn phí sức làm gì?" cậu gõ xong dòng chữ này liền gửi cho Lâm Cẩm Chi, cảm thấy còn chưa đủ, còn dùng khuỷu tay chọc đối phương, miễn phí thêm ánh mắt hung tợn.

 

Lâm Cẩm Chi trả lời: "Đây chính là nguyên nhân vì sao cậu vẫn là chó độc thân.”

 

Dư Tự Ngôn nhỏ giọng nói: "Ít nhất tôi không bị người ta lừa tiền.”

 

Lâm Cẩm Chi làm bộ muốn đánh người, thế nhưng nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm Dư Tự Ngôn như vậy, tay anh ta giơ lên nhưng lại chỉ có thể thu trở về.

 

Nhưng cảnh này trong mắt ai kia lại biến thành "liếc mắt đưa tình ảnh hưởng đến người khác xem kịch", Lục Tư Bạch hừ lạnh một tiếng: "Không biết sống chết!”

 

Nam Yên từ nhỏ đã biết Lục Tư Bạch, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tâm tình biến hóa của hắn, là bởi vì một vở kịch nói? Cô không khỏi có chút mừng thầm, đây không phải là sở thích chung của hai người sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dinh-luu-kho-chiu/chuong-6-3.html.]

 

“Đợi lát nữa cậu theo tôi đi tặng hoa, thuận tiện nói cho Đan Đan biết, tôi vì cô ấy trà không nhớ cơm không nghĩ, gầy đi mấy cân. "Lâm Cẩm Chi không biết xấu hổ gửi cho Dư Tự Ngôn một đoạn tin nhắn.

 

“..." Dư Tự Ngôn :" Không cần đợi một lát, bây giờ anh chạy lên đài nói anh mua cô ấy, 5 triệu.”

 

Lâm Cẩm Chi: "Còn chưa thôi cái trò này được đúng không?!”

 

Dư Tự Ngôn vui vẻ, nghiêng đầu nhìn Lâm Cẩm Chi, tiếp tục đánh chữ: "Đúng vậy, tôi còn chưa cười đủ.”

 

Lục Tư Bạch hít sâu một hơi, phun ra hai chữ: "Vô sỉ!”

 

Lực chú ý của Nam Yên vẫn luôn ở trên người Lục Tư Bạch, lúc này mới nhìn tình tiết trên sân khấu đã đến bán nữ nhi cho thái giám, Lưu Ma Tử tận tình PUA: "Vậy phải bán đến kỹ viện, có lẽ có thể bán được một vạn tám ngàn......”

 

“Đúng là vô sỉ, nếu sống trong xã hội cũ ăn thịt người, vậy không bằng c.h.ế.t sớm một chút." Nam Yên nghiêng người lại gần, vẻ mặt thẹn thùng.

Hai tiếng sau, Lâm Cẩm Chi liên tục kéo Dư Tự Ngôn từ lối đi VIP đi ra ngoài, Lâm công tử làm sao có thể dễ dàng bỏ qua một cơ hội quay đầu như này, "Sao cái tên này khỏe vậy?” Hai người âm thầm gào thét trong lòng, Dư Tự Ngôn quan tâm đến thể diện, cẩn thận từng li từng tí, lại bị Lâm Cẩm Chi kéo lui hai bước, đụng thẳng vào một bức tường thịt.

 

Dư Tự vội vàng quay đầu, "Xin lỗi..." Lúc cậu thấy rõ mặt của bức tường, lời xin lỗi dừng lại.

 

Lục Tư Bạch đeo khẩu trang màu đen, rũ mắt nhìn cậu.

 

Hô hấp Dư Tự Ngôn dừng lại: "......”

 

Cậu chắc chắn mình không có nằm mơ, cũng không có uống say, hai ngày nay là trong mộng ngoài mộng liên tiếp đụng phải con quỷ này, nghiệt duyên c.h.ế.t tiệt.

 

Cậu cũng ngẩng đầu lên cố gắng tỏ ra vẻ kiêu ngạo, nhưng cũng cảm thấy mình hèn nhát nếu không nói gì, nên nói: "Đã lâu không gặp, vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng ha!"

 

Lục Tư Bạch: "Đã lâu không gặp, đối với chiều cao như này, rất khó nếu không cao cao tại thượng.”

 

Dư Tự Ngôn: "......”

 

Ừm, chiều cao đúng là có cao lên, miệng cũng trở nên sắc bén hơn.

------

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...