Đỉnh Lưu Khó Chìu - Chương 5.1

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:31:14
Lượt xem: 12

 “Lục Tư Bạch, anh là đồ ngốc.”

 

Sau khi lão Lưu cho Cẩu Đản ăn, chú vẹt này mới ngậm cái miệng nhọn lại, không hỏi thăm giáo sư Lục nữa, nó nhìn người nằm trên giường, liếc mắt một cái, giương đôi cánh màu xanh lá cây, chậm rãi phun ra hai chữ "Ngu ngốc".

 

Về phần câu danh ngôn danh ngôn này làm sao có được, Dư Tự Ngôn cũng quên rồi. Lúc mới mua Cẩu Đản về, nó đã nói những câu đơn giản như "Xin chào", nhưng trải qua thời gian dài do Dư Tự Ngôn dạy dỗ, dù vui hay buồn, không có việc gì cũng mắng chửi Lục Tư Bạch để biểu đạt tình cảm, đột nhiên có một ngày, Cẩu Đản cũng nói theo, "Lục Tư Bạch anh là đồ ngốc”

 

Ba Dư vui vẻ, trực tiếp cho nó uống sữa dâu tây đắt tiền, từ đó về sau không thể quay đầu, Cẩu Đản chỉ cần đói bụng, khát, mệt mỏi, chỉ cần một câu "Lục Tư Bạch anh là đồ ngu ngốc" là có thể giải quyết.

 

Dẫn đến con vẹt Amazon nằm trong top 3 chỉ số thông minh này, chỉ có thể nói một câu này, hoặc là hai chữ tinh túy nhất trong những lời này. Tối hôm qua nó có thể chửi bới liên tục cả đêm, chắc là bởi vì bị khủng hoảng do đột nhiên thay đổi hoàn cảnh hơn nữa còn đói bụng.

 

Dư Tự Ngôn ở trên giường trở mình, giường lớn hai mét, đại minh tinh cứ như vậy cuộn mình ở một góc giường, Cẩu Đản chớp chớp tròng mắt màu quýt, lần thứ hai hô một tiếng "Ngu ngốc", thấy đối phương không có phản ứng, chính mình cũng liền khép hờ mắt, miệng nửa há, ngủ một giấc c.h.ế.t không nhắm mắt.

 

“ Thả tôi ra! "Dư Tự Ngôn khàn cả giọng hô:"Mấy người muốn gì? Thả tôi ra!”

“Đừng la nữa, lát nữa làm ồn đến hàng xóm. "Giọng của mợ từ ngoài cửa truyền vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dinh-luu-kho-chiu/chuong-5-1.html.]

 

Không phải người đòi nợ là tốt rồi, Dư Tự Ngôn thở phào nhẹ nhõm, khi cậu tỉnh lại phát hiện mình bị trói ở bên giường, phản ứng đầu tiên của cậu là người đòi nợ đuổi tới nhà cậu cách xa ngàn dặm.

 

Trong nhà Dư Tự Ngôn làm kinh doanh, từ khi cậu biết nhận thức, mỗi ngày làm bạn với cậu là tài xế cùng bảo mẫu, lúc đầu cậu cho rằng hai người này chính là ba mẹ mình. Đợi lớn hơn một chút, cậu biết ba mình là người đàn ông mà thường xuyên nửa đêm mang theo mùi rượu về nhà, mà mẹ còn bận rộn hơn ba, cả tuần chỉ có thể nhìn thấy được bóng dáng vội vàng thoáng qua.

 

Cho nên, dưới sự làm bạn của tài xế và bảo mẫu, cậu biết mẹ mình trước kia là tiểu tam của ba, bây giờ là vợ mới của ba, mẹ có thể ở trong câu lạc bộ chơi bài mấy ngày mấy đêm, sau đó ăn mặc trang điểm xinh đẹp xuất hiện trước mặt ba, ngay cả cậu học lớp mấy cũng không biết, khen cậu thông minh như thần đồng.

 

Ba Dư vẫn đắm chìm trong vẻ đẹp của vợ mới xinh như hoa, con trai thông minh, hài hòa ôn nhu, cho đến khi bọn cho vay nặng lãi đuổi theo cửa nhà, mới từ trong mộng bừng tỉnh.

 

Dư Tự Ngôn ấn tượng sâu sắc nhất một lần là, hiếm khi một nhà ba người gặp mặt, ở trước bàn ăn cãi vã, đó là lần cuối cùng  bọn họ cùng nhau ăn cơm, lên trung học đối với cậu rất nhiều thứ không còn là mơ hồ khái niệm, ví dụ như cậu biết tiểu tam là ý gì, cậu cũng biết đánh bạc là ý gì.

 

"Lúc trước tôi bị mù, gả cho loại nghèo nàn như anh, nếu anh cho tôi nhiều tiền hơn, tôi có cần phải đi vay nặng lãi không?"

 

Sau khi lên trung học nội trú, số lần Dư Tự Ngôn về nhà càng ngày càng ít, ít đến mức cậu thậm chí không biết dì bảo mẫu chăm cậu từ nhỏ đưa cậu đến lớn cũng không còn ở đây nữa. Chỉ phát hiện trên bàn ăn chỉ có hai món ăn, dĩ nhiên so với thức ăn ở căn tin trường còn khó ăn hơn, nhưng cậu cái gì cũng không nói, yên lặng đem cơm ăn xong, chỉ là không ngăn cản được cha mẹ bởi vì đồ ăn quá khó ăn làm bắt đầu cãi vã.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...