Đỉnh Lưu Khó Chìu - Chương 4.3

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:31:18
Lượt xem: 11

Phạm Tiểu Sơ ngồi ở góc xa nhất căng thẳng đến mức ngón tay trắng bệch, từ lúc Lục Tư Bạch xuất hiện, y cần điều chỉnh hơi thở để giảm bớt trái tim đang đập thình thịch của mình.

 

Y đến từ một thị trấn nhỏ, người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học của thành phố. Từ khi còn nhỏ ca hát chính là áo giáp tốt nhất của y. Hoa khôi của lớp hay hoa khôi của trường đều dành sự yêu thích cho y. Sau khi dậy thì muộn y phát hiện mình không giống mọi người chỉ có thể giữ bí mật này ở nơi sâu nhất trong tâm. Y nghĩ rằng bóng tối sẽ bao trùm nơi đó cho đến hôm nay…

 

 Lục Tư Bạch - người đàn ông này xuất hiện như thiên thần, thỏa mãn hết những ảo tưởng của y, y đã sớm nghe nói qua, không bao giờ ngờ rằng hắn lại là một chàng trai trẻ như vậy, mặc dù nút áo hắn cài tới nút cuối cùng, cổ tay áo không cho phép bất kỳ con mắt tò mò nào, cho dù ngay cả khuôn mặt cũng bị khẩu trang bảo vệ đến chặt chẽ.

Phạm Tiểu Sơ cũng có thể chắc chắn giáo sư trẻ không chỉ hài hước tao nhã, mà còn có tướng mạo đẹp trai.

 

Y cúi đầu, viết viết vẽ vẽ trên sổ luyện tập, sửa lại theo yêu cầu, luôn cảm thấy vẫn chưa hoàn hảo, bạn học phía trước họ gì tên gì là nam hay nữ, y không quan tâm, trong mắt chỉ có hình ảnh và thanh âm của giáo sư Lục đang nhận xét xen lẫn vài từ tiếng Anh.

 

"Được rồi, chúng ta đã xem màn trình diễn tuyệt vời của sáu bạn học sinh. Tôi tin rằng mọi người đều hiểu rõ. Bây giờ chúng ta hãy yêu cầu học sinh cuối cùng giới thiệu về bản thân."



Theo thanh âm thấp thuần lại thanh nhuận của Lục Tư Bạch vang lên, trong phòng học phát ra từng đợt tiếng cười, điều này ở khoa y đại học Giang Bắc là tương đối ngạc nhiên. Việc học phức tạp cộng thêm tính nghiêm cẩn chuyên nghiệp, bất kể là chủ động hay bị động đã sớm cuốn bọn họ thành từng cọng bánh quai chèo.

 

Phạm Tiểu Sơ cố lấy dũng khí, ngẩng đầu lên, y nhìn chằm chằm đôi mắt nâu sẫm của Lục Tư Bạch, trong đầu một mảnh hỗn độn, y khẩn trương đến một câu cũng không nói nên lời, thậm chí ngay cả nhịp thở cũng không đúng.

 

Lục Tư Bạch nhìn y khích lệ, "Chúng ta hãy vỗ tay khích lệ bạn học này, cậu có thể nói bằng tiếng phổ thông, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nga thậm chí tiếng Đông Lâm.”

 

Trong tiếng vỗ tay như sấm, ba chữ Đông Lâm vẫn quay quanh bên tai Phạm Tiểu Sơ, đây là quê hương của y, không ngờ giáo sư Lục lại biết y là người Đông Lâm, một dòng nước ấm giống như dòng điện đốt cháy y.

"Tôi... tôi... tôi... tôi tên..." Phạm Tiểu Sơ muốn cắn lưỡi tự sát, một tờ giấy đầy ắp, y đã quên không còn một mảnh, cả đời này y chưa từng khẩn trương như vậy.

 

Những học sinh đã biểu diễn và những học sinh chưa biểu diễn bắt đầu cổ vũ: "Hát và nhảy, hát và nhảy, hát và nhảy."



Lục Húc Bạch tựa hồ khẽ mỉm cười: "Ừ, phương pháp này không tệ, tôi nghĩ mọi người đều nhớ tới cậu. Mời cậu bắt đầu biểu diễn." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dinh-luu-kho-chiu/chuong-4-3.html.]

 

Ngay khi mọi người cho rằng cậu bé xấu hổ ngại ngùng này sắp khóc, một chuỗi giọng nam trong suốt vang lên:

 

Làm sao để có cầu vồng

Làm sao để ôm gió hè

Những vì sao trên trời mỉm cười với người dưới đất

Luôn không thể hiểu, không thể cảm thấy đủ

Nếu anh yêu nụ cười của em

Làm thế nào để sở hữu (1)

  ……

Mọi người: "......”

 

Làm thế quái nào mà người này lại có thể vừa lạc quan vừa tình cảm như vậy?

 

Phạm Tiểu Sơ quả thật rất nổi tiếng ở trường y đại học Giang Bắc.

 

Nhưng mà giáo sư Lục trở nổi tiếng hơn, từ đó về sau lớp học của hắn kín hết chỗ, đương nhiên, tất cả chỉ là câu chuyện sau này.

 

Bài hát còn chưa hát xong, Nam Yên đã chờ bên ngoài phòng học, Nam Yên là giáo viên xinh đẹp nhất của khoa y, lại là con gái của Nam Vô Cương, giống như tự mang theo BG, đi đâu cũng là tiêu điểm.

 

Lục Tư Bạch vừa ra khỏi phòng học, Nam Yên mỉm cười nghênh đón, bao nhiêu nữ sinh trong lòng nôn ra máu, ngàn vạn câu hỏi vì sao, vì sao đàn ông tốt đều là đàn ông của người khác?!

Một sự kết hợp hoàn hảo như vậy chắc chắn là khung cảnh đẹp nhất của trường đại học Giang Bắc. Phạm Tiểu Sơ biến cảm xúc dày đặc trong mắt thành dòng suối trong trẻo, trong lòng lẩm bẩm: "Khó trách..."

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...