Đỉnh Lưu Khó Chìu - Chương 2.3

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:31:28
Lượt xem: 20

"Tôi quen một người nổi tiếng trên mạng, tôi tặng quà cô ấy liên tục ba tháng, du thuyền, máy bay cũng không biết mua bao nhiêu, tháng trước cô ấy nói với tôi là công ty muốn hướng tới thành tích, bảo tôi nạp cho cô ta 50 vạn, tôi nghĩ 50 vạn mà thôi, liền nạp, tháng sau tháng trước nữa cô ấy lại nói với tôi thành tích còn thiếu một chút," Lâm Cẩm Chi nói chuyện thảm của mình, nhất thời tinh thần phấn chấn, "Tôi liền đề nghị gặp mặt, cô ấy nói chỉ cần khen thưởng liên tục một quý là có thể gặp mặt."

 

“Một quý?”

“Đúng, chính là ba tháng.”

 

Dư Tự Ngôn liếc xéo anh ta, "Tôi còn không biết một quý chính là ba tháng, được, anh tiếp tục.”

 

Lâm Cẩm Chi chạm nhẹ ly rượu vào ly rượu của  Dư Tự Ngôn, cũng không đợi đối phương nâng ly, tự mình uống một ngụm lớn, tiếp tục nói: "Tôi hỏi cô ấy một quý khoảng bao nhiêu, cô ấy nói không biết, đôi khi được tặng nhiều thì khoảng một triệu, có đôi khi ít hơn thì tầm vài vạn cũng được. Tôi thấy cũng được, giọng nói cũng dễ nghe, cô ấy nói rất muốn gặp mặt tôi, bảo tôi tặng cô ấy trước 5 triệu, sau đó sẽ trả lại cho tôi. Tôi nghĩ sao lại có cô gái nhỏ thông minh lại thành thật như vậy, bỏ ra mấy triệu chuộc cô ấy cũng không phải là không thể, cho dù không trả lại cũng chỉ có như vậy, cậu đoán xem thế nào?!"

 

“Sao vậy?" Dư Tự Ngôn vô cùng phối hợp hỏi

 

“Vừa gửi tiền xong, con mẹ nó cô ấy chặn tôi......”

 

Dư Tự Ngôn không thể tin nhìn ông chủ ngu ngốc của mình, gần như chắc chắn rằng mình sẽ không thể đạt được thành tựu gì dưới sự chỉ huy của anh ta. Cậu nhấp một ngụm Lafite 1982 trên bàn để xoa dịu cơn sốc.

 

"Dư Tự Ngôn, cậu nói xem, tôi rất giống kẻ ngốc phải không?" Lâm Cẩm Chi chỉ chỉ khuôn mặt to đẹp trai của mình nghiêm túc hỏi.

 

“Không phải là giống... " Dư Tự Ngôn nói: "Mà đúng là!”

 

"Vậy cậu nói tôi nên làm sao bây giờ, nhưng mà cô ấy nhìn vừa trong sáng vừa mạnh mẽ, cô ấy thực sự là gu của tôi, có phải như cô ấy nói, cô ấy còn đang đi học bị cha mẹ phát hiện, nên bị tịch thu điện thoại không?"

 

Dư Tự Ngôn: "Tôi cảm thấy không chỉ anh ngốc, mà cô ta còn ngốc hơn anh.”

 

“Tại sao?”

 

"Lừa một kẻ đầu óc đơn giản tứ chi phát triển ngoại trừ có tiền cái gì cũng không biết mà lừa có mỗi 500 vạn, không phải không phải đồ ngốc thì là cái gì?" Dư Tự Ngôn đem một miếng cá sống dính đầy mù tạt đặt trong chén trước mặt.?

 

Lâm Cẩm Chi ăn một miếng, cay đến nước mắt anh chảy ròng, ho khan nói: "Tôi với cậu có thù oán sao?"

 

Dư Tự nói: "Không có, anh và Tiền có thù oán, đây là lừa đảo, phải báo cảnh sát.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dinh-luu-kho-chiu/chuong-2-3.html.]

Lâm Cẩm Chi ho xong, nước mắt rơi đầy mặt nhìn Dư Tự Ngôn, "Tôi cho cậu xem ảnh của cô ấy cậu sẽ biết." Nói xong liền mở khóa điện thoại.

 

Nhìn đôi mắt to cằm nhọn lấp đầy màn hình này, cái tên viêm màng não này tự nhiên đem ảnh chụp tên phạm nhân lừa đảo này làm hình nền?

 

Dư Tự Ngôn: "???”

 

“Đây đúng là gu của anh, nhìn bộ lọc này đi tôi đoán là mẹ cô ta còn không nhận ra cô ta. May thay, anh là ông chủ của một công ty giải trí. Anh có thể tìm người giúp anh khôi phục lại bức ảnh gốc. Anh có thể khen sau khi xem bức ảnh gốc được không?”

 

Dư Tự Ngôn quả thực tức cười, "Báo cảnh sát!”

 

Lâm Cẩm Chi ôm cánh tay cậu, cầu xin: "Nếu báo cảnh sát, đầu đề ngày mai sẽ không phải là cậu và Lý Phạm phim giả tình thật, mà Lâm Nhị Tử bị người nổi tiếng trên mạng lừa gạt mấy trăm vạn."

 

Dư Tự Ngôn: "......”

 

Lực hành động của Lý Phạm cũng quá mạnh, mới qua mấy giờ, cậu lại lên trang nhất.

 

Hai người giằng co giữa báo cảnh sát và không báo cảnh sát, cuối cùng Dư Tự Ngôn tải xuống ứng dụng chống lừa đảo trên điện thoại di động của Lâm Cẩm Chi.

 

Gió đêm vào thu hơi mang theo cảm giác mát mẻ, Lâm Cẩm Chi uống chút rượu ầm ĩ bảo Dư Tự Ngôn cùng anh ta tản bộ, cậu thấy anh ta thật sự có chút ngu xuẩn đáng thương, cố gắng chống đỡ tinh thần bực bội dạo bước trong đình cùng ông chủ.

 

Dư Tự Ngôn cũng khó có được cơ hội thả lỏng, từ sau khi cậu nổi tiếng còn chưa từng ở bên ngoài thoải mái như này, đêm nay ở 33 cực kỳ yên tĩnh, tiếng ếch kêu cùng côn trùng, hương thơm hoa cỏ xông vào mũi.

 

“Cậu đã từng yêu một người chưa?" Dư Tự Ngôn hỏi.

 

Lâm Cẩm Chi ợ rượu, "Ông đây, từ nhà trẻ đã có cô gái mình thích rồi, cậu cho rằng cái danh Giang Thành Tứ thiếu gia là gió thổi tới à."

 

Dư Tự Ngôn tùy tiện tìm tảng đá ngồi lên, nếu như có thể, cậu muốn ngủ một giấc ở chỗ này.

 

Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như cậu nghe thấy tiếng động khác ngoài Lâm Cẩm Chi, tính cảnh giác hành nghề nghệ sĩ nhiều năm khiến cậu trong nháy mắt tỉnh táo, nhìn về phía phát ra âm thanh, giây tiếp theo, cậu cho rằng mình gặp quỷ.

 

Dư Tự Ngôn chớp chớp đôi mắt khiến ngàn vạn thiếu nam thiếu nữ điên cuồng, chỉ vì xác nhận đối phương là người hay quỷ. Xác nhận “quỷ” cách đó không xa chính là Lục Tư Bạch, không biết là hôm nay cậu có bị ngốc không, đại ngốc mười năm không gặp, nay cũng có thể gặp được, hơn nữa...... còn......  đi cùng một cô gái.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...