Đỉnh Lưu Khó Chìu - Chương 2.2

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:31:32
Lượt xem: 17

Lục Tư Bạch: "Chú chắc chắn có thể được nghỉ hưu, từ lúc Nam Yên tốt nghiệp” 

"Ha ha ha, đứa nhỏ này biết nói chuyện, so với cha cháu cháu giỏi hơn nhiều," Nam Vô Cương quay đầu bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, tiếp tục cười nói: "Nhiều năm như vậy, cháu vẫn là tấm gương của Nam Yên, nó theo bước chân của cháu đều đuổi tới Harvard rồi."

 

Nam Vô Cương một câu hai ý, điên cuồng ám chỉ cho Lục Tư Bạch.

 

Lục Tư uống một ngụm trà, vừa lễ phép vừa  khách khí lại xa cách trả lời, "Nam Yên rất giỏi, ở Harvard cũng có rất nhiều người theo đuổi.”

“Cha, còn cho người ta ăn cơm không?" Nam Yên hờn dỗi nói một câu, từ khi nhìn thấy Lục Tư Bạch, ánh mắt Nam Yên đã sáng lên.

 

Cô từ khi còn nhỏ đã là con gái nhà người ta, cô có nét mặt mềm mại, gia thế giàu có và điểm số luôn xếp thứ nhất, cô là thiên tài thứ hai trong trường sau khi Lục Tư Bạch từ chối tuyển thẳng vào đại học Giang Bắc, ảnh chân dung của cô cùng Lục Tư Bạch đến bây giờ còn song song treo trên tường trường trung học bọn họ từng học.

 

Nam Vô Cương cười hai tiếng, đúng lúc người phục vụ kéo rèm cửa lên và lần lượt bưng đồ ăn lên.

 

Cách trang trí của Trường Phong số 33 cố gắng giữ lại hương vị nguyên bản của tòa nhà cổ Nhìn từ xa, ba màu đen, trắng và xanh hòa quyện vào nhau. Từ những đường nét này, bạn có thể cảm nhận được những hình chạm khắc tuyệt đẹp như bậc thang, ngưỡng cửa và lan can cung điện, tất cả đều làm nổi bật sự sang trọng của nó.



Tấm rèm hơi cuộn lại để một luồng ánh sáng ấm áp lọt qua rèm cửa. Lục Tư Bạch ngước mắt nhìn về nơi phát ra ánh sáng. Đột nhiên, một người đàn ông mặc áo phông đen, đội mũ lưỡi trai xuất hiện ở cửa, một tay đút trong túi, mũ lưỡi trai hạ xuống, gần như khuất trong bóng tối, khó nhìn thấy tiêu điểm đôi mắt của cậu.

 

Tuy nhiên, từ góc nghiêng của cậu có thể thấy rằng cậu đang đợi ai đó. Những đường nét mịn màng trên khuôn mặt tiếp xúc với ánh sáng ấm áp và sự xuất hiện bất ngờ của những hình xăm trên cánh tay khiến trái tim của Lục Tư Bạch đập thình thịch.



"Cảnh báo cảnh báo, kích hoạt, tim đập quá nhanh, hít sâu, có cần tôi gọi 120 không?"  âm thanh điện tử của AI cũng đột ngột xuyên qua trán thông qua sự dẫn truyền của xương.

 

Đây là quà gặp mặt mà Đông Lỗi tặng Lục Tư Bạch, hắn còn nhớ rõ Đông Lỗi nói: "Dù sao cậu mới là cha ruột của nó - - có thể cậu cũng sẽ không để nó kích hoạt, cứ yên tâm đeo đi, bởi vì chỉ có khi nhịp tim bất thường, AI mới có thể tự động kích hoạt.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dinh-luu-kho-chiu/chuong-2-2.html.]

Không ngờ kích hoạt nhanh như vậy!!!

 

Lục Tư Bạch trượt cái nút màu đỏ trên đồng hồ, vật thí nghiệm này thật sự tự động bấm 120?! 

 

Nhưng mà, chỉ chớp mắt một cái, bóng đen ngoài cửa đã biến mất. Nhưng mà cho dù cậu có hóa thành tro, Lục Tư Bạch cũng nhận ra.

 

“Dư Tự Ngôn... " Lục Tư Bạch siết chặt chén trà, uống một hớp Phổ Nhĩ, liền nuốt xuống mấy chữ này.

 

Nam Yên cảm nhận được cảm xúc d.a.o động của Lục Tư Bạch, cô quay lưng về phía rèm cửa, theo ánh mắt Lục Tư Bạch nhìn về phía cửa vào, chỉ nhìn thấy một bóng đen bị ánh đèn kéo dài trên mặt đất thoáng cái đã đi qua.

 

Bóng đen này chính là người thất tình Lâm Cẩm Chi, vừa vào phòng bao, Dư Tự Ngôn liền lấy mũ xuống, nằm trên sô pha xoay tròn mà cậu thường ngủ, đối với cậu mà nói, bây giờ cực kỳ cần ngủ, vừa rồi lúc tài xế nhắc cậu xuống xe, cậu quả thực muốn g.i.ế.c người.

 

Phòng bao này tên "Trầm", thiết kế của toàn bộ không gian giống như một cái hố khổng lồ,  Dư Tự Ngôn không biết vì cái gì "Trầm" nhất định phải ở trong hố, cậu chỉ biết là sô pha xoay tròn trong căn phòng này còn mềm hơn giường nhà cậu.

 

“Bốp!" Lâm Cẩm Chi vỗ vào m.ô.n.g Dư Tự Ngôn,"Đừng ngủ nữa, ăn chút gì đi!”

 

Dư Tự Ngôn miễn cưỡng nhìn bàn đầy quần áo xanh đỏ to nhỏ, "Anh đây là muốn lãng phí hai tiếng đồng hồ hôm nay à?"

 

“Cậu mặc cho Tuyết Lê xem, dáng người đẹp đấy, nhìn cặp m.ô.n.g trái đào nhỏ nhắn đó đi, chúng còn đàn hồi hơn cả phụ nữ."

 

Dư Tự Ngôn lườm anh ta một cái, ngồi thẳng dậy, "Nói về chuyện tình cảm của anh đi, để tôi nâng cao tinh thần.”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...