Chạm để tắt
Chạm để tắt

ĐỊNH KIẾN CỦA GIÁO VIÊN HƯỚNG DẪN - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-04 23:28:03
Lượt xem: 146

Cái nhìn của thầy với Trần Duệ thì đầy yêu thương.  

 

Khác hoàn toàn với ánh mắt dành cho tôi.  

 

Sau khi Trần Duệ nói xong, thầy Sử đứng lên: "Được rồi, hai ứng cử viên đều đã phát biểu xong, mọi người hãy viết tên ứng cử viên mình ủng hộ lên giấy nhé."  

 

Trong tiếng giấy bút loạt soạt, thầy bổ sung rất thân thiện: "Ứng cử viên thứ hai là Trần Duệ, tai đông Trần, Duệ tuyết báo mùa màng bội thu."  

 

Tôi đợi mãi, cũng không nghe thấy thầy đọc tên mình.  

 

Không sao, dù sao tôi cũng mặt dày.  

 

Tôi cười tươi, nói to: "Ứng cử viên thứ nhất là Chu Tư Tư, Chu của cuối tuần, Tư của nhớ nhung."  

 

Thầy Sử trừng mắt nhìn tôi.  

 

Sau đó là phần đếm phiếu.  

 

Thầy Sử ngẫu nhiên chọn hai cô gái lên, một người đọc tên, một người viết dấu.  

 

"Chu Tư Tư."  

 

"Chu Tư Tư."  

 

"Chu Tư Tư."  

 

"Chu Tư Tư."  

 

"Trần Duệ."  

 

"Chu Tư Tư."  

 

...  

 

Đã đọc hơn một nửa, dưới tên của Trần Duệ chỉ có ba nét bút.  

 

Một dấu gạch chưa đầy đủ.  

 

Dưới tên tôi đã có năm sáu dấu gạch.  

 

À, việc này không phải là tôi giỏi giang gì.  

 

Chủ yếu là Trần Duệ vắng mặt trong toàn bộ huấn luyện quân sự, hoàn toàn không có cơ sở từ quần chúng.  

 

Thêm vào đó, mọi người vừa thoát khỏi cơn ác mộng thi đại học, ai muốn bị "quản lý" nữa chứ. 

 

Chiến thắng lần này thực sự không phải là do chúng tôi khéo léo, mà là do đối thủ quá kém.  

 

Thấy cuộc bầu cử lớp trưởng sắp ngã ngũ, sắc mặt của Trần Duệ trở nên khó coi.  

 

Đột nhiên, thầy Sử ngắt lời cô gái đang đếm phiếu: "Hai em về chỗ đi."  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dinh-kien-cua-giao-vien-huong-dan/chuong-3.html.]

Hai cô gái không hiểu gì trở về chỗ ngồi, thầy Sử bước lên bục giảng.  

 

"Tôi bỗng nhớ ra một chuyện, cuộc bầu cử ban cán sự lớp của lớp các em không dựa vào bỏ phiếu, mà do trường bổ nhiệm."  

 

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Dựa vào đâu chứ? Các lớp khác đều bầu cử mà."  

 

Thầy Sử cười, như thể đang đợi tôi nói câu này.  

 

"Lớp các em thuộc loại lớp ưu tú, toàn bộ trường chỉ có một lớp ưu tú, các lớp khác có thể so với các em sao? Thế này, tôi sẽ về trao đổi với bí thư, tổng hợp biểu hiện trong huấn luyện quân sự và kỳ thi đại học, lập một danh sách ban cán sự lớp, rồi gửi lên nhóm sau nhé."  

 

Đây là quy định kiểu gì vậy?  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi mở danh bạ WeChat, muốn tìm một chị khóa trên của lớp ưu tú để hiểu rõ tình hình.  

 

Chưa kịp tìm ra, thầy Sử đã tuyên bố kết thúc cuộc họp.  

 

Thầy kẹp danh sách dưới nách, vội vã nói: "Được rồi, giải tán đi. Ồ đúng rồi, các bạn vừa được gọi tên nhớ đến văn phòng của tôi một chuyến!"  

 

Tôi nắm chặt điện thoại, nhìn lên bảng đen nơi có tên mình.  

 

Dòng chữ "Chính" dài ngoằng đó, lúc này đều rũ xuống, như những kẻ bại trận.  

 

Trần Duệ đi ngang qua tôi, cố tình dừng lại.  

 

"Chu Tư Tư, cậu cứ yên tâm nhận trợ cấp nghèo khó của mình không tốt sao? Cạnh tranh lớp trưởng với tôi làm gì?"  

 

Cậu ta nói, "Cậu cũng không nhìn lại mình có xuất thân gì, có tranh nổi không?"  

 

Nói xong, cậu ta cũng không đợi tôi phản ứng, liền bước đi.  

 

Tôi cắn môi, nhìn bóng lưng béo phì của cậu ta và thầy Sử giống hệt nhau.  

 

Đây quả thật là lần đầu tiên trong đời tôi, trải nghiệm cảm giác bị chơi xỏ.  

 

2  

 

Buổi chiều tôi thực ra không muốn đến văn phòng thầy Sử.  

Nhưng sau khi bạn cùng phòng trở về từ văn phòng thầy, đã nói với tôi rằng, thầy Sử đích danh muốn tôi đến gặp thầy.  

 

Đẩy cửa ra, thầy Sử đang nói chuyện điện thoại.  

 

Thật giỏi, từ chuyện bố đối phương ốm nằm viện đến chuyện đứa con mới vào mẫu giáo. 

 

"Tôi rất quen với hiệu trưởng, nếu con nhà anh chị muốn tham gia biểu diễn văn nghệ đón Tết, tôi có thể nói với hiệu trưởng một tiếng. Hahaha, đúng đúng đúng, là tôi đã nghĩ chưa thấu đáo, điều kiện nhà anh chị tốt như vậy, hiệu trưởng chắc chắn đã sắp xếp từ lâu rồi."  

 

Những người khác trong văn phòng đều không lấy làm lạ, chắc là thầy Sử đã làm như vậy quá nhiều lần.  

 

Tôi cảm thấy nhàm chán, mở một nền tảng nào đó, thấy một bức ảnh meme, Bát Giới vì muốn lấy lòng mỹ nữ mà tặng nhân sâm quả, cuối cùng làm mất cả chì lẫn chài.  

 

Này, bạn đừng nói, Bát Giới này càng nhìn càng giống thầy Sử đấy!  

 

Tôi không nhịn được bật cười. 

 

Loading...