Chạm để tắt
Chạm để tắt

Định Chung Thân - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-17 17:35:56
Lượt xem: 3,283

Trận bệnh này vốn là trên thân Giang Trường Ninh mới đúng mà.

Có mùi đắng chát xộc vào mũi, ngay sau đó một giọng ôn nhu trầm thấp vang lên bên tai, "A Lạc ngoan, há miệng uống thuốc."

Ta bị nóng đến toàn thân khó chịu, tính tình cũng bực bội, nhắm mắt lại quơ tay, "Ta không uống, ngươi đi ra, cảm vặt mà thôi."

Bên tai an tĩnh một hồi lâu, sau một khắc, một vật thể mềm mại ướt át dán lên môi của ta, chậm rãi nhả vào một ngụm thuốc trong chén.

Ta khiếp sợ mở to mắt, nhìn xem ai ngồi tại bên giường, hai gò má ửng đỏ.

Ân Trạch bưng chén thuốc, ra vẻ bình tĩnh, "Còn cần không?"

Ta hướng phía sau giường rụt rụt, hắn nghiêng thân tới, vuốt nhẹ mái tóc rối bù của ta, "Đừng sợ ta."

"Ta tự uống." Thanh âm của ta khàn khàn khó nghe, lộ ra vội vàng khẩn trương.

Ân Trạch nghe xong, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, hắn vịn ta ngồi xuống, cầm chén thuốc đặt ở trên tay của ta, "Thôi, cô không nói nữa."

"Ngài...... Có thể đi chưa?" Đem thuốc uống một hơi cạn sạch xong, ta cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Hắn nhíu mày nhìn ta, ánh mắt u ám, sâu không thấy đáy.

"Cô không thích lạc mềm buộc chặt, Giang Trường Lạc." Cuối cùng, hắn lưu lại câu nói này, bước nhanh mà rời đi.

Tiểu Âm vội vàng tiến đến giường của ta trước, liên thanh hỏi thăm ta đói không, khát không, khó chịu không.

Người bệnh, tâm tình cũng yếu ớt, kém chút bị người luôn miệng hỏi han là nàng làm cho phát khóc.

Tiểu Âm tỉ mỉ cầm khăn ướt cho ta hạ nhiệt độ, "Nương nương, ngươi ngày bình thường không bao giờ xen vào chuyện bao đồng, hôm nay nghĩ như thế lại nhảy xuống ao cứu Thái Tử Phi  vậy? Thái Tử Phi sẽ có người cứu, nương nương lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa."

Nha đầu này nói chuyện càng ngày càng không biết phân tấc, cứu Thái Tử Phi sao lại là làm chuyện ngốc nghếch được, cái này rõ ràng là công trạng làm rạng rỡ tổ tông......

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dinh-chung-than/chuong-11.html.]

Ai.

Ta vừa than thở xong, liền có nước ở đâu ấm áp đọng rơi vào trên cánh tay của ta.

Tiểu Âm nức nở nói: "Nương nương, tiểu Âm biết lời này đại nghịch bất đạo, nhưng tiểu Âm trông thấy bộ dạng này của nương nương, tiểu Âm thật đau lòng, so với không được ăn đầu thỏ cay, đầu cá hấp tiêu, hoặc cháo gà cay còn khó chịu hơn."

Ta phốc một chút cười ra tiếng, nâng lên cánh tay đau nhức bất lực, nhẹ nhàng đẩy nàng.

"Ta biết rồi, tạ ơn ngươi."

Tiểu Âm bị tiếng cảm ơn này của ta hù doạ, mắt thấy phải quỳ hành lễ, ta vội vàng tìm cái lý đẩy nàng ra.

Thân thể rã rời rất, không bao lâu ta liền ngủ thiếp đi.

Trong mộng có người nhẹ nhàng vuốt ve mặt mũi của ta, còn có gió mát phất qua làm da nóng hổi của ta, cực kỳ thoải mái.

Ta như phiêu du ở đám mây, thân thể đung đưa nhẹ nhàng trong không trung.

8.

 

Không biết ngủ bao lâu, tỉnh lại lần nữa thấy mình đang ở trong n.g.ự.c Lục Uyên Vân.

Nhìn thấy nam nhân gần mình trong gang tấc, trong lúc nhất thời ta có chút không phân rõ mộng hay hiện thực.

"Trường Lạc, nàng đã tỉnh, còn khó chịu không?" Hắn dìu ta ngồi dậy, biểu lộ thống khổ, chắc là ta ôm hắn quá lâu nên cánh tay hắn đã tê dại đi rồi.

Ta hung hăng bấm một cái vào bắp đùi của mình, bức bách mình thanh tỉnh, dò xét xong hoàn cảnh, ta khàn khàn hỏi: "Đây là đi chỗ nào, ngươi muốn làm gì?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Lúc này chúng ta đang trong một chiếc xe ngựa, xe ngựa chạy với tốc độ không nhanh, sau lưng còn có tiếng vó ngựa đều đều cùng tiếng bước chân, nghĩ đến còn có không ít tùy tùng.

"Bỏ trốn." Lục Uyên Vân từ trong n.g.ự.c móc ra mấy khối bánh ngọt tinh xảo, đưa cho ta, "Ăn một chút gì đi, nàng đã hôn mê ba ngày rồi."

Loading...