Chạm để tắt
Chạm để tắt

Định Chung Thân - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-17 17:35:19
Lượt xem: 4,266

7

Đã khuya Giang Trường Ninh mới rời đi, bóng lưng của nàng ở trong màn đêm hơi có vẻ đơn bạc, nàng có nhiều người vây quanh, nhưng nhìn vẫn bi thương.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta dựa vào tại bên trên thành cung, nghĩ đến hôm nay Giang Trường Ninh mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, đều rất dịu dàng rất thông thấu, cười lên, tựa gió nhẹ thổi khắp núi đồi.

"Tiểu Âm, ta thật khó chịu a, ta lại một lần nữa làm thỏ mà không được ăn rồi."

Tiểu Âm ngoẹo đầu dò xét ta, "Nương nương, ngươi khóc."

Ta mở mắt bên kia ra, "Có côn trùng."

Đầu tường nhảy xuống một thân ảnh tối sầm, lo lắng nói: "Ta xem một chút, đừng nhúc nhích......"

Tiểu Âm đang muốn la lên, ta nhanh tay nhanh mắt nhanh che miệng nàng lại, quay đầu nhìn hằm hằm người tới.

Lời trách cứ đang treo tại bên miệng, nhưng nhìn những tổn thương trên mặt hắn xong, làm thế nào cũng nói không nên lời.

"Lục Uyên Vân, ai ác như vậy, đánh đâu không đánh lại chỉ nhằm vào mặt? Thái tử sao?" Ta tiếc hận nói, mặt mũi này nếu là lưu lại vết sẹo, thật là đáng tiếc.

Lục Uyên Vân phi nhanh quay lưng đi, thanh âm rầu rĩ nói: "Nghĩa phụ có bàn giao, cùng Thái tử luận võ, ta chỉ có thể thua."

Nghĩa phụ trong miệng hắn, chính là Thừa tướng phụ thân kia của ta.

"Vậy nghĩa phụ ngươi không bàn giao thêm là tẩm điện của Trắc phi ngươi cũng không thể tới sao?" Ta lôi kéo tay Tiểu Âm đi vào trong tẩm điện.

"Trường Lạc, thật xin lỗi, trước kia là ta đối với nàng có thành kiến." Lục Uyên Vân giữ c.h.ặ.t t.a.y áo ta bày tỏ, "Ta luôn cho là nàng sẽ khi dễ đại tiểu thư, nhưng gần đây ta phát hiện, nàng...... Rất tốt."

Ta vốn là trong lòng đang có phiền muộn, nghe hắn nói những lời này, càng thêm phiền muộn hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dinh-chung-than/chuong-10.html.]

"Lục Uyên Vân, ta tuyệt đối không quan tâm ngươi nhìn ta như thế nào, biết tại sao không? Ta vốn là một kẻ dị loại, không cần các ngươi hao tâm tổn trí lực quan tâm ta."

Nói xong, ta bước nhanh rời đi, đóng cửa phòng, biến đau thương thành sức mạnh, đem một mâm bánh ngọt ăn đến sạch sẽ.

Liên tiếp mấy ngày tâm tình cũng không quá tốt, đến ngày lại mặt, tinh thần ta rất sa sút, Giang Trường Ninh suốt một chặng đường đường đều ở bên trấn an ta.

Ngay cả người không thích nói chuyện như Ân Trạch, cũng đi theo nói hai câu lời hữu ích.

Ta thụ sủng nhược kinh, vội vàng nở một nụ cười giả tạo.

Hết thảy phát triển cùng kịch bản đều không khác mấy, ngoại việc rơi xuống hồ nước

Vốn là ta và Giang Trường Ninh cùng nhau rơi xuống hồ nước, lại trở thành, Giang Trường Ninh một mình rơi xuống hồ nước.

Ta không chút nghĩ ngợi, một hơi lặn xuống nước. Uống mấy ngụm lớn nước xong, ta mới bừng tỉnh đại ngộ mình làm ra chuyện ngu ngốc. Ta chủ động nhảy xuống nước cùng ta kéo Giang Trường Ninh xuống nước, đó căn bản là hai chuyện có động cơ khác biệt nhau.

Liên tiếp hai tiếng"Bịch" , Ân Trạch nhảy xuống nước cứu Giang Trường Ninh, Lục Uyên Vân nhảy xuống nước cứu ta lên.

Trong hoàn cảnh hỗn loạn, ta nằm trên mặt đất, bị Lục Uyên Vân một chút một chút nén ngực. Có nữ quyến cảm thấy hành động này không ổn, muốn kéo ra, nhưng hắn lại ngoan cường không chịu, không nói một lời tiếp tục ấn, thẳng đến khi ta phun ra hai ngụm nước lớn, mới thả ta ra.

"Nàng cũng không biết bơi, vội vàng nhảy đi xuống cứu người làm gì?" Hắn đỏ hồng mắt hung hăng nói.

Ta không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể trầm mặc nhìn lại.

Hắn lại nhanh chóng quay lưng lại chạy, trên mặt đất lưu lại một chuỗi dấu chân ướt sũng.

Thẳng đến khi ta hồi cung, đều không thấy hắn xuất hiện nữa.

Nửa đêm ta phát sốt cao, mơ mơ màng màng nghe được tiếng nói của Ân Trạch, "Nhanh đi truyền ngự y."

Xong đời, kịch bản thật bị cải biến rồi.

Loading...