Địa Ngục Của Grimm’s (Rules Land #2) - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-02 16:00:32
Lượt xem: 595

Tâm trí tôi mơ hồ như đang chìm vào biển sâu.

 

Cách đây rất lâu về trước, có một nàng công chúa tiên cá sống dưới đáy đại dương mênh mông.

 

Và giống hầu hết các câu chuyện cổ tích cũ rích sáo rỗng, cô ấy đã phải lòng một hoàng tử loài người.

 

Mụ phù thủy biển sâu nói với cô ấy, nếu cô muốn sở hữu đôi chân như con người, ta sẽ xóa hết trí nhớ của cô, nhuộm mái tóc đỏ của cô thành màu vàng, cô sẽ đóng giả một nàng công chúa khác, rồi chìm vào giấc ngủ sâu cho tới khi hoàng tử tìm đến cô. 

 

Nàng tiên cá nghiến răng nghiến lợi, đồng ý thỏa thuận này.

 

Cô bị mất đuôi, xóa sạch trí nhớ, phải ngủ say trong tòa lâu đài suốt nhiều năm.

 

Mãi đến khi hoàng tử đến phòng cô, thì cô mới tỉnh lại, dòng m/áu đ/ỏ tươi chảy ra từ chiếc đuôi cá đã hóa thành đôi chân, nhuộm đỏ dòng chữ dưới chân váy.

 

Tôi là con gái của biển cả, công chúa tiên cá được viết ra dưới ngòi bút của Andersen.

 

Quy tắc cuối cùng:

 

[Các nhân vật trong thế giới này đều đến từ “Truyện cổ tích Grimm”. Nếu gặp phải những nhân vật do tác giả khác viết, hãy gi*t họ ngay lập tức.]

 

Tại sao Cô Bé Quàng Khăn Đỏ lại ch*t đau đớn trong biển lửa, tại sao Rapunzel bị biến thành con rối cô dâu, có thể là do họ không chịu tuân theo quy tắc.

 

Không kịp ra tay gi*t ch*t tôi.

 

Tôi cảm thấy cơ thể mình đang thay đổi nhanh đến mức chóng mặt. Mái tóc dài vàng óng dần dần chuyển sang màu đỏ, đôi chân nõn nà hóa thành đuôi cá.

 

Aurora thấy dáng vẻ của tôi, thì tái mặt sợ hãi. Trong khi cô ấy quay lại, chộp lấy thanh kiếm của hoàng tử, tôi nhịn đau rút cái vảy s/ắc nh/ọn trên chiếc đuôi cá lấp lánh.

 

Sau đó, tôi không chút do dự tự c/ắt c/ổ h/ọng mình.

 

T/ự s/át là nhiệm vụ cuối cùng của tôi, cũng là cách duy nhất để tôi thoát khỏi thế giới.

 

Tôi ngã khụy xuống đất, ý thức của tôi dần dần mơ hồ.

 

Lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi như hóa thành bong bóng đủ màu sắc, dần dần bay lên trời.

 

Giống như trong truyện cổ tích, tôi sở hữu một linh hồn bất tử.

 

Và thế giới bắt đầu sụp đổ, vỡ vụn, cuối cùng ngưng tụ thành quả cầu thủy tinh, có kích thước to bằng nhãn cầu của một con rối. 

 

9

Khi tôi mở mắt ra, tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

 

Có một túi nước truyền dịch treo cao trên đầu, mùi thuốc khử trùng xộc vào chóp mũi.

 

Tôi có chút bàng hoàng. Trò chơi, kết thúc rồi sao?

 

Chỉ là một cơn ác mộng thôi sao?

 

“Em yêu, em tỉnh rồi à...?”

 

Người đàn ông có gương mặt mệt mỏi, râu còn chưa cạo, đang nằm bên cạnh giường của tôi, anh ta vẫn chưa dám tin, cứ nhìn vào tôi.

 

Những người xung quanh đang tập trung về phía giường bệnh của tôi. Tôi không đeo kính, khuôn mặt của mọi người trông vừa mờ ảo vừa xa lạ.

 

Đầu tôi hơi choáng váng, không nhớ được đã xảy ra chuyện gì.

 

Vì vậy, họ kể cho tôi biết, một tuần trước, nhân dịp kỷ niệm ba năm bên nhau, tôi và bạn trai đã đến chơi ở công viên giải trí cổ tích.

 

Đang lúc chơi đu quay, thì tim tôi đập mạnh và bất tỉnh nhân sự. Phải mất bảy ngày, tôi mới tỉnh lại.

 

Ký ức và tầm nhìn cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.

 

Tôi bắt đầu quan sát những người đang đứng xung quanh mình.

 

Bên trái tôi, người đứng gần nhất là mẹ tôi.

 

Trên gương mặt mẹ có dấu vết của thoái hóa điểm vàng và đường gân nhăn nheo, trông mẹ giống hệt nàng Bạch Tuyết khi về già.

 

Từ khi tôi bắt đầu có ký ức, mỗi ngày bà tôi đều ép mẹ tôi ăn nho chua, do người xưa nói, phải làm vậy mới sinh được con trai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dia-nguc-cua-grimms-rules-land-2/chuong-11.html.]

 

Có lần tôi tìm thấy mấy bức ảnh trong ngăn kéo, mới biết được khi mẹ còn trẻ, mẹ cũng có làn da trắng sứ mềm mại như Bạch Tuyết.

 

Bên cạnh mẹ tôi, là em gái tôi.

 

Đúng vậy, dù mẹ tôi có ăn bao nhiêu nho chua, thì đứa con thứ hai mẹ sinh ra vẫn là con gái.

 

Em gái tôi kém tôi ba tuổi, suốt hơn hai mươi năm qua, chúng tôi đều là chị em thân thiết.

 

Em ấy thích bám lấy tôi, cùng tôi bàn luận về mấy vấn đề phi logic.

 

Tôi đã từng đan một chiếc mũ đỏ cho em ấy, em ấy rất thích món quà sinh nhật này.

 

Ngồi cạnh em gái tôi là bố tôi.

 

Lúc còn trẻ bố rất phong độ, giống như chàng Hoàng Tử Ếch hào hoa trong mắt nhiều phụ nữ.

 

Tôi nghe người thân kể lại, ngày xưa bố có rất nhiều người theo đuổi, nhưng bố chỉ yêu mình mẹ, sự theo đuổi chân thành và nhiệt huyết của bố đã làm trái tim mẹ rung động.

 

Nhưng sau khi kết hôn, bố lại bắt đầu dối gạt mẹ. Mỗi lần về nhà khuya, trên người lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu và vết son môi. 

 

Người đứng đằng sau bố tôi là dì tôi.

 

Dì ấy đã từng là một người kiên quyết ủng hộ việc không kết hôn, nói với tôi, cuộc sống là mảnh đất trống trải tự do, tôi không cần gò ép mình theo khuôn khổ, không cần thiết phải cùng bạn đời đi tiếp.

 

Nhưng dì ấy không chịu nổi sự ép buộc gay gắt của bà nội, nên cuối cùng vẫn kết hôn với một người đàn ông mình không yêu.

 

Sau khi kết hôn, dì ấy dường như thay đổi 180 độ, vì để trở thành một bà mẹ đúng chuẩn, dì đã cắt phăng mái tóc vàng óng, dài ngang lưng mà dì đã nuôi suốt nhiều năm, rồi nhuộm lại màu đen bình thường.

 

Rõ ràng cuộc hôn nhân của dì ấy không hề hạnh phúc, nhưng dì lại bắt đầu thúc giục tôi hãy nhanh chóng lập gia đình.

 

Cuối cùng, người đàn ông đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt ra chính là bạn trai mà tôi đã quen ba năm qua.

 

Chúng tôi gặp nhau tại buổi giao lưu công ích, ngoại hình và khí chất của anh ấy đều nổi bật, y hệt như chàng hoàng tử tốt bụng đó.

 

Trong ấn tượng của tôi, anh ấy là người hiền lành, ân cần, trung thực và thật thà. Người nhà tôi cũng nhận xét anh ấy là một người đàn ông tốt hiếm có.

 

Em gái từng nhắc khéo tôi, anh ấy chỉ được cái mẽ ngoài đẹp trai, còn bên trong tệ hại lắm.

 

Nhưng tôi chỉ nghĩ em ấy đang nhõng nhẽo mà thôi.

 

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tuấn tú ấy, bạn trai bất ngờ quỳ xuống, trao chiếc nhẫn kim cương cho tôi.

 

“Em yêu, chúng ta kết hôn nhé.”

 

Không chỉ gia đình tôi, các bác sĩ, y tá và các bệnh nhân khác cũng kéo đến xem và hô hào cổ vũ. 

 

"Đồng ý với cậu ấy đi, mau đồng ý đi”

 

“Lấy cậu ấy đi, lấy cậu ấy đi!”

 

Họ hào hứng vỗ tay cổ vũ, vẻ mặt phấn khích và mong đợi của họ, chỉ khiến tôi nhớ đến những con rối bị điều khiển trong giấc mơ.

 

Ký ức về thế giới vụn vỡ đó lần nữa ùa về trong đầu tôi.

 

Đó thật sự chỉ là một giấc mơ bình thường thôi sao?

 

Thấy tôi vẫn chần chừ không trả lời, mẹ tôi cố gắng nắm lấy tay trái của tôi, mẹ ước gì có thể đeo nhẫn thay cho tôi ấy chứ.

 

Lúc này tôi mới nhận ra, hình như lòng bàn tay tôi đang nắm chặt thứ gì đó.

 

Mở lòng bàn tay ra, tôi liền thấy một chiếc vảy cá sắc bén rực rỡ đủ màu sắc. 

 

“Em yêu, em có đồng ý lấy anh không?”

 

Tim tôi bắt đầu đập thình thịch.

 

Câu trả lời của tôi sắp thoát ra khỏi đầu lưỡi.

 

- Hoàn văn -

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...