Đi tìm hạnh phúc - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-07-03 20:38:24
Lượt xem: 369

5

Một tuần sau, Hàn Luật không về nhà. Mãi đến sinh nhật mẹ hắn, chúng tôi mới lên xe đến thăm.

“Giả vờ một lát, đừng để mẹ tôi phát hiện.”

Hàn Luật một tay cầm vô lăng: "Bảo sói con của cô đừng gọi. Nếu cô bị phát hiện, hãy cẩn thận sẽ mất 7% cổ phần đó."

Tôi chế nhạo: “Bảo trọng.”

Sắc mặt Hàn Luật tối sầm, không nói nữa.

Mẹ Hàn Luật ở trong một biệt thự giữa núi, chúng tôi lái xe lên đường núi, không ngờ vừa đi được nửa đường, điện thoại của Hàn Luật đột nhiên vang lên. Hắn liếc nhìn nó và ngay lập tức nhấc máy. Tôi không thể không nhìn đi chỗ khác.

Mấy năm trước tôi thường gọi điện cho Hàn Luật, lúc đó tôi đang tổ chức tiệc cưới, trong lòng không khỏi nhớ đến hắn. Nhưng hắn hiếm khi trả lời. Mỗi lần tôi hỏi, hắn đều nói với tôi rằng hắn quá bận rộn với công việc. Lúc đó tôi ng--u quá nên mới tin.

Sau này tôi mới ngộ ra rằng dù bận đến đâu tôi vẫn có thể dành thời gian cho những người quan trọng, nhưng đối với những người không quan trọng thì dù có rảnh rỗi đến đâu, cũng không sẵn lòng dành một phút bố thí.

Bên kia đang nói gì đó, Hàn Luật phanh gấp, dừng xe ở bên đường. Tôi suýt đập vào kính và giận dữ nói: "Anh đang làm gì vậy?!"

Hàn Luật vẻ mặt ngưng trọng: “Tôi có việc phải làm trước, cô có thể đi một mình.”

Tôi mở to mắt: “Chắc anh bị bệnh rồi, đây là trên núi, ít nhất anh có thể đưa tôi lên!”

“Vi Lan có chuyện gấp, xuống xe nhanh lên!” Hàn Luật sốt ruột nói.

Ghế trên xe thể thao tự động nâng lên, hắn đẩy tôi ra khỏi xe trong lúc tôi đang đi giày cao gót, suýt chút nữa bị bong gân chân. Tôi chưa kịp mắng hắn thì chiếc xe thể thao đã để lại một vệt khói và phóng đi! Tôi thậm chí còn không nhìn thấy đuôi xe.

Tôi lấy điện thoại di động ra, phát hiện điện thoại di động trên núi không có tín hiệu. Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng nghiến răng bước lên núi.

Mẹ Hàn Luật không chỉ coi tôi như con ruột, những năm này bà cũng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với tôi. Rõ ràng ở nhà có đầu bếp và bảo mẫu tận tâm, nhưng mỗi lần tôi đến đó, bà đều tự tay nấu ăn cho tôi, còn cẩn thận ghi lại những món tôi yêu thích và đặc biệt nấu cho tôi vào lần sau. Hàn Luật rất ghen tị với điều này, nói rằng từ nhỏ hắn chưa từng ăn đồ mẹ nấu.

Lần đầu tiên tôi phàn nàn về việc Hàn Luật lừa dối mình, bà rất tức giận, lúc đó bà không khỏe nhưng vẫn vào bếp tìm cây cán bột và đánh Hàn Luật đến mức cơ thể bầm tím.

"Tử Khâm cưới con để phải tức giận sao, tên hèn nhát này?!”

“Tống Vi Lan kia bỏ thuốc gì cho con sao? Con xứng với ai?"

Bà không còn nhiều thời gian nữa, Hàn Luật không có lương tâm nhưng tôi không làm được.

Đường núi toàn dốc, tôi vẫn đi giày cao gót, chẳng mấy chốc gót chân tôi đau nhức không chịu nổi. Tôi cởi giày và tiếp tục bước đi, khi tôi gần đến nơi, vết phồng rộp m.á.u ở gót chân tôi đã bị trầy xước từ lúc nào đó, m.á.u chảy khắp gót chân. Tôi mím môi.

Vừa lúc đó, điện thoại đột nhiên vang lên, là một người bạn làm việc ở bệnh viện và là một trong số ít người biết về mối quan hệ của tôi với Hàn Luật.

Tôi nghe điện thoại, bên kia lưỡng lự không nói chuyện, sau một lúc lâu mới do dự nói: “Tử Khâm, tôi vừa nhìn thấy Hàn Luật cùng một người phụ nữ đi vào khoa phụ sản.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/di-tim-hanh-phuc/phan-3.html.]

Nói xong cô ấy gửi cho tôi một bức ảnh trên WeChat. Trong ảnh, Hàn Luật đang cẩn thận đỡ Tống Vi Lan ở lối vào khoa phụ sản của bệnh viện, trông đầy yêu thương và quan tâm.

Bạn tôi không nói gì nữa, có lẽ vì sợ làm tôi tổn thương. Tôi chăm chú nhìn vào bức ảnh. Cho đến khi một giọt mưa rơi xuống màn hình điện thoại. Tôi ngơ ngác nhìn lên và nhận ra trời đang mưa.

Mưa trên núi kéo đến nhanh chóng, chẳng mấy chốc tôi đã ướt sũng, m.á.u dưới chân đã nhuộm thành màu hồng nhạt. Lúc này xuống núi đã muộn, chỉ có thể leo lên từng chút một.

Gió và mưa rất lạnh, tôi chợt nhớ lại cái đêm tôi mất con mà không hiểu vì lý do gì.

Khi tôi đang học buổi tối ở trường trung học, tôi tình cờ gặp một nhóm côn đồ đang đánh đập một cậu bé mặc đồng phục của trường chúng tôi. Tôi lập tức gọi cảnh sát.

Trong khi chờ cảnh sát đến, một số tên côn đồ càng lúc càng tàn nhẫn, và điều gì đến đã đến.

Tôi lo lắng hét lên: "Cảnh sát đến rồi!"

Chúng tiếp tục tấn công như không nghe thấy. Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, hai chân lao về phía trước trước khi đầu óc tôi kịp phản ứng!

Lúc này, có hai người đã xông tới lấy gậy bóng chày ra, một người trong số họ vung mạnh vào đầu cậu bé. Cây gậy này mạnh đến nỗi có thể đập nát óc cậu bé, tôi nghiến răng nghiến lợi đứng chắn trước mặt.

Cây gậy đập mạnh vào bụng tôi, tôi cảm thấy bụng dưới đau nhói, ngồi bệt xuống đất ôm bụng.

Những người đó tưởng rằng tôi và cậu bé ở cùng nhau nên họ càng tấn công gay gắt hơn. Tôi bị đánh thêm vài lần nữa cho đến khi xe cảnh sát tới.

Sau đó tôi siết c.h.ặ.t t.a.y cậu bé, vừa ho vừa lẩm bẩm: "Đừng sợ, cảnh sát đang đến."

Tôi không nhớ chuyện gì xảy ra tiếp theo. Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện. Bác sĩ nói rằng tử cung của tôi bị chảy m.á.u nặng do ngoại lực và phải phẫu thuật.

Sau đó bố mẹ đưa tôi về quê để chăm sóc tôi tốt hơn. Tôi cũng đã phải nghỉ học nửa năm vì sự việc này.

Tôi gần như quên mất sự việc này cho đến khi tôi mang thai sau này, bác sĩ hỏi tôi đã phẫu thuật tử cung chưa.

Cô ấy nói thành tử cung của tôi rất mỏng và rất dễ sảy thai nên cô ấy yêu cầu tôi phải cẩn thận. Tôi rất yêu quý đứa trẻ này và chăm sóc nó cẩn thận, sợ xảy ra chuyện.

Khi đó, tôi cảm thấy đứa trẻ này là sợi dây liên kết duy nhất giữa tôi và Hàn Luật, có lẽ nó có thể cứu vãn mối quan hệ của chúng tôi.

Cho đến hôm đó, không biết vì sao, tôi gọi điện cho Hàn Luật, nhưng hắn lại lảng tránh tôi rằng công ty đang họp.

Đêm hôm sau, khi tôi đang nằm trên giường bệnh, tôi nhận được bức ảnh từ Tống Vị Lan. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng chẳng có cuộc họp nào cả. Chỉ vì hôm đó là sinh nhật của Tống Vị Lan. Hàn Luật đi chúc mừng sinh nhật cô ta.

Kính trong phòng không được sạch lắm, mặt trăng bên ngoài rất tròn, to, lạnh lẽo và nhợt nhạt. Tôi đột nhiên cảm thấy một cơn đau kéo dài trong tim, cơn đau từ từ di chuyển xuống phía dưới, sau đó các cơ quan nội tạng của tôi bắt đầu đau nhức. Một luồng hơi nóng ẩm ướt đột nhiên tràn xuống từ bên dưới.

Tôi mở chăn ra và thấy chiếc chăn trắng như tuyết được bao phủ bởi màu đỏ tươi. Ngày hôm đó, Hàn Luật nằm trên giường của Tống Vị Lan, hai người ôm nhau ngủ. Và tôi ở một mình trong bệnh viện, mất con.

Đó là ngày cuối cùng tôi cũng thức dậy từ giấc mơ của mình.

 

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện ổn áp. Cám ơn bạn

    An 1 tuần trước · Trả lời

    Loading...