Đi tìm hạnh phúc - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:45:08
Lượt xem: 538

3

Hàn Luật nheo mắt lại. Những ngón tay chơi đùa với chiếc cốc trong tay và nhếch khóe miệng lên.

“Cô Trình ở tuổi này mà còn chưa lấy chồng sao? Không phải là sau lưng chồng lén lút ra ngoài chơi với phi công đấy chứ?”

Tôi nhìn qua hắn. Trong đám đông ồn ào, Hàn Luật chắc chắn là người được chú ý nhất. Hắn cao ráo, đường nét khỏe khoắn và tuấn tú, thời gian không để lại dấu vết gì trên cơ thể hắn, nhưng lại khiến hắn trở nên quyến rũ hơn.

Lúc này, hắn đang uể oải ngồi trên quầy, mặc áo sơ mi đen, cơ n.g.ự.c bị bộ quần áo mỏng kéo căng ra, thu hút các cô gái trẻ xung quanh liếc nhìn.

Tôi bưng rượu lên nhấp một ngụm rồi bình tĩnh nói: “Tôi rất ngạc nhiên là anh Hàn dù đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa lấy vợ. Chẳng lẽ là đang lén lút ngoại tình sau lưng vợ sao?”

Lời này được nói có chút thô lỗ, bạn bè xung quanh tôi đều im lặng, như thể họ không biết tại sao lần đầu gặp nhau chúng tôi lại ăn miếng trả miếng như vậy.

Sau một lúc, cả hai chúng tôi đều khịt mũi và nhìn đi nơi khác. Tôi không biết cảm giác uống thứ đồ uống này như thế nào.

Hàn Luật và Tống Vị Lan trước mặt tôi đang tán tỉnh nhau, cuối cùng Hàn Luật trực tiếp nhéo cằm cô ta, nhấp một ngụm rượu rồi hôn thật sâu.

Mọi người xung quanh bắt đầu hò reo hò reo, sau khi hôn, Hàn Luật lau vết rượu trên khóe miệng, nhướng mày nhìn tôi.

Trước đây, tôi sẽ tức giận ngay tại chỗ, nhưng bây giờ tôi thậm chí còn có thể nhếch khóe miệng lên và cùng la ó với họ.

"Một lần nữa đi!"

Hàn Luật cau mày, sắc mặt cứng đờ.

"Cô Trình cũng hôn đi, hôm nay chỉ có hai người mang người tới đây!"

Một vài người bạn say rượu đã cầm cốc lên đưa cho tôi và Tống Thời Xuất, nháy mắt: "Chúng ta cũng hãy xem kỹ năng hôn của em trai nào!"

Điều kiện gia đình của Tống Thời Xuất cũng rất tốt, không thua kém gì Hàn Luật. Nhưng cậu ấy được ông bà nội nuôi dưỡng từ nhỏ ở ngoài thành phố, không chơi nhiều trong giới, theo lời cậu ấy, tôi là mối tình đầu của cậu ấy.

Tai Tống Thời Xuất dần dần đỏ lên. Nụ cười trên mặt Hàn Luật chậm rãi hạ xuống, hắn siết chặt chiếc cốc trong tay.

Tôi không phải là người không biết xấu hổ như Hàn Luật, không thích thân mật trước mặt nhiều người như vậy nên xua tay định từ chối.

Nhưng Tống Thời Xuất vẫn tiến tới. Đôi mắt cậu ấy ngấn nước, vòng tay ôm lấy eo tôi không thể nhầm lẫn được.

Khi khuôn mặt thanh tú tiến lại gần tôi, tôi bàng hoàng nhận ra chàng trai trước mặt, người mà tôi luôn nghĩ vẫn còn trẻ, đã bắt đầu có cảm giác bị áp bức.

Ánh mắt Tống Thời Xuất rơi xuống đôi môi đỏ mọng như nước của tôi, cậu ta thì thầm: "Chị---"

Yêu tinh. Ngay lúc này, tôi cuối cùng cũng hiểu được cảm giác trong sáng và phóng túng trong mắt đàn ông là như thế nào.

Tống Thời Xuất có gương mặt dịu dàng và luôn toát lên vẻ trẻ trung trên cơ thể dù cao 1m86 và cơ bụng 8 múi.

Khi cậu ta gọi tôi là chị, tôi luôn có cảm giác như mình chưa trưởng thành. Nhưng vào lúc này, khóe mắt Tống Thời Xuất đã nhuốm đầy rượu, trong mắt vô thức hiện lên sự quyến rũ.

Tôi nuốt khan và mở miệng, nhưng tôi không thể nói gì với khuôn mặt này.

Chỉ một khắc trước khi môi cậu ta chạm vào môi tôi, Hàn Luật đột nhiên đứng dậy, sắc mặt hắn tái mét, cử động hung bạo đến mức đập vào vài chiếc cốc trên bàn khiến chúng vỡ tan trên sàn.

Mọi người đều sốc và không hiểu tại sao hắn như vậy.

Tôi cũng vô thức rút lui. Tống Thời Xuất cười nhẹ, nắm lấy gáy tôi và kéo tôi sát lại. Động tác của cậu cấy rất mạnh mẽ nhưng nụ hôn thơm mùi mạch nha lên men lại nhẹ nhàng rơi xuống môi tôi.

4

Về đến nhà, vừa mới bật đèn tôi đã thấy Hàn Luật đang ngồi trên sô pha với vẻ mặt khó coi.

Thật ra là, nửa giờ cuối cùng ở quán bar hắn liên tục thể hiện vẻ mặt này, như thể mọi người ở đây đều nợ tiến hắn.

Tôi phớt lờ, cởi giày định đi tắm rồi ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/di-tim-hanh-phuc/phan-2.html.]

Hàn Luật nói với giọng kỳ quái: "Nói là tăng ca thì ra là tăng ca ở quán bar cơ đấy."

Tôi nhún vai: “Không phải hai người cũng đang hẹn nhau ở quán bar sao?”

Điếu thuốc trong tay Hàn Luật chưa hút xong, tàn thuốc đã tích rất nhiều, hắn không hề búng nhẹ mà chỉ châm chọc tôi: "Trình Tử Khâm, cô thật giỏi, cô đã học được cách dẫn một phi công đi hộp đêm."

Tôi quay lại cau mày: “Hàn Luật, ngay từ đầu chính anh đã nói, mỗi người chúng ta nên chơi trò chơi của riêng mình, không can thiệp lẫn nhau. Bây giờ anh như vậy là có ý gì? Anh ghen phải không?"

"Ghen sao?!" Hàn Luật cười lạnh, vứt tàn thuốc vào gạt tàn: "Cô suy nghĩ nhiều quá, tôi chỉ muốn khuyên cô vì mối quan hệ vợ chồng của chúng ta. Loại con trai miệng còn hôi sữa không đáng tin cậy."

Tôi lười trả lời hắn: “Anh thì không còn hôi sữa nữa, nhưng tôi vẫn không thấy anh có chút đáng tin cậy nào.”

Nói xong, tôi bước vào phòng tắm, cởi quần áo và định đi tắm.

Vừa mới bật vòi hoa sen lên, cửa phòng tắm đã bị đẩy ra. Tôi chưa kịp nheo mắt và ngạc nhiên thì một cơ thể nóng bỏng và rắn chắc đã áp vào lưng tôi. Tôi giật mình, vô thức đẩy ra, nhưng Hàn Luật đã khóa cổ tay tôi lại.

HHsn thì thầm vào tai tôi: “Thằng nhóc chưa mọc đủ lông kia có làm cô hài lòng không?”

Trong phòng tắm đóng kín, giọng hắn trầm khàn: “Tử Khâm…”

Tôi dùng sức giẫm lên chân hắn, Hàn Luật đau đớn lùi lại, hai mắt mở to: “Trình Tử Khâm, cô đ--iên rồi sao!”

Tôi lấy khăn tắm quấn quanh người, lạnh lùng nói: “Cút đi!”

Sắc mặt Hàn Luật dần dần tối sầm, cơn tức giận kìm nén bùng lên trong mắt. Hắn bước tới, nắm lấy cánh tay tôi và giận dữ nói: "Trình Tử Khâm, chúng ta vẫn chưa ly hôn mà! Đây là nghĩa vụ hôn nhân mà cô phải thực hiện!"

Hắn trần trụi từ thắt lưng trở lên, tôi cứng đờ đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn hình ảnh hắn và bức ảnh Tống Vị Lan gửi cho tôi chồng lên nhau.

Vào ngày sinh nhật của Tống Vi Lan, tôi đang nằm một mình trên giường bệnh, vừa mất con. Còn Hàn Luật thì đang trần truồng nằm trên giường của Tống Vị Lan, trên lưng có vết m.á.u mơ hồ.

Tống Vi Lan đã chụp ảnh hắn và gửi cho tôi. Cô ta không nói gì, nhưng tôi cảm thấy chói tai, như một cái tát vào mặt, chỉ còn lại tiếng ù ù trong tai.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, đè nén cái bụng đang cồn cào, chỉ vào cửa: “Tôi nói lần cuối, cút ra ngoài!”

Hàn Luật nhìn tôi hồi lâu, tôi thấy nắm đ.ấ.m của hắn siết chặt, mạch m.á.u ở cẳng tay phồng lên. Cuối cùng, trên mặt không có biểu cảm gì, hắn đóng sầm cửa lại và rời đi.

Tôi nhắm mắt lại, dòng nước ấm xoa dịu tôi nhưng không thể làm dịu đi cái lạnh thấu xương.

Ba năm sau khi chúng tôi kết hôn, tôi mới phát hiện ra rằng Hàn Luật chưa bao giờ quên Tống Vị Lan.

Thực sự lúc đó chúng tôi quan hệ khá tốt, Hàn Luật là một người chồng rất có tư cách, không có thói tùy tiện của phú nhị đại, tan làm sẽ về nhà. Hắn cũng nhớ những ngày kỷ niệm và sẽ mua những món quà đắt tiền cho tôi.

Đôi khi chúng tôi còn ngủ trong vòng tay của nhau, giống như một cặp đôi thực sự yêu nhau. Cho đến ngày chúng tôi ân ái, mồ hôi của hắn chảy xuống xương quai xanh của tôi, hắn vô thức rên rỉ “Vi Lan.”

Tôi như bị đánh vào đầu, đầu óc trống rỗng. Giống như khi một con gián xuất hiện trong nhà thì thực tế còn có vô số con khác đang lẩn trốn ở những nơi ẩn náu. Tôi tìm thấy nhiều hơn và nhiều hơn nữa, WeChat không chịu xóa trong điện thoại di động, bức ảnh chụp chung được vuốt ve, lén lút theo dõi.

Tôi bắt đầu cãi nhau lớn với Hàn Luật, những năm đó tôi giống như một con chuột chù mất hết lý trí, tôi van xin, khóc lóc, chửi bới, lăng mạ, thậm chí còn đánh nhau với hắn, tôi dùng đủ mọi thủ đoạn. Thật đáng tiếc là nó vô dụng.

Cuối cùng Hàn Luật chỉ để lại một câu lạnh lùng: “Không chịu nổi thì có thể ly hôn.”

Lúc đó tôi mới nhận ra những năm trước đó chỉ một mình tôi nghĩ chúng tôi yêu nhau. Hàn Luật chưa bao giờ yêu tôi. Trái tim hắn luôn thuộc về người khác. Dù tôi đã ở bên hắn bao nhiêu năm, tôi cũng không bao giờ có thể so sánh được bảy năm hắn ở bên Tống Vị Lan.

Tôi đã tự giam mình trong đau đớn không biết bao lâu, những nỗi đau đó giống như những con rắn độc ngủ yên trong cơ thể tôi, nửa đêm chúng sẽ xuất hiện và dùng răng nanh gặm nhấm trái tim tôi hết lần này đến lần khác.

Cho đến ngày hắn bay sang Anh chúc mừng sinh nhật Tống Vi Lan, tôi một mình nhìn ra ngoài cửa sổ cả đêm. Tôi vẫn nhớ vầng trăng ngày ấy, nó rất tròn và sáng. Trời cũng rất lạnh.

Sau ngày hôm đó, tôi tự nhủ rằng mình đã từ bỏ.

Tôi từ bỏ.

Mẹ Hàn Luật không thích Tống Vị Lan, những năm đầu giữa nhà họ Hàn và nhà họ Tống có hiềm khích. Mẹ hắn thực ra rất thích tôi, bao năm qua bà luôn chăm sóc tôi rất tốt, thậm chí còn vì tôi mà mỏ Hàn Luật nhiều lần.

Một năm trước, mẹ hắn lâm bệnh nặng, bác sĩ muốn chăm sóc bà thật tốt, đó là chuyện đã xảy ra trong hai năm qua. Hàn Luật không muốn chọc giận mẹ nên đã đồng ý với tôi rằng chúng tôi sẽ ly hôn sau khi mẹ hắn rời đi.

Để đền bù, hắn sẽ chia cho tôi 7% cổ phần của công ty. Tôi đã đồng ý. Kể từ ngày đó, cả hai chúng tôi bắt đầu chơi những trò chơi của riêng mình.

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện ổn áp. Cám ơn bạn

    An 1 tuần trước · Trả lời

    Loading...