Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đều theo ý chàng - 2

Cập nhật lúc: 2024-09-11 13:17:38
Lượt xem: 469

Đại phu bị hắn làm cho choáng váng đầu óc, giải thích cũng mơ hồ: "Trên đầu nàng có vết thương, cục m..áu tụ có lẽ sẽ làm tổn thương não bộ, tổn hại trí nhớ. Nhưng tình huống này không thấy nhiều, nàng vừa mới tỉnh, có thể quan sát thêm mấy ngày..."

Nhưng dường như Tạ Cữu không nghe thấy câu thứ hai, đôi mắt hơi giương lên kia, bỗng nhiên lóe ra một chút vui mừng.

Hắn kích động đi tới, ngồi xổm bên giường, giọng điệu trịnh trọng, mang theo dụ dỗ: “Nàng còn nhớ rõ ta không? Ta là phu quân của nàng, Tạ Cữu.”

05

Ta không bị mất trí nhớ.

Ta nhớ hắn là Tạ Cữu, nhi tử thứ sáu của tiên đế, nhớ rõ hắn từng cùng tổ phụ ta bảo vệ Lương Châu, nhớ rõ khi quân Yến tập kích, Lăng Tây quan bị phá, tổ phụ không có chiếu chỉ điều binh trợ giúp, phạm vào tử tội. Hắn bị liên lụy nên bị giáng chức làm thứ dân khốn khổ ở Vân Châu.

Ta cũng nhớ là ta không quen hắn, chẳng qua là chỉ gặp có vài lần ngắn ngủi. Lần gặp mặt gần nhất là đêm trước khi ta thành thân, hắn trèo tường vào Chung gia. Ở bên ngoài cửa sổ của ta, cẩn thận gọi ta: “Chung cô nương, ngày mai nàng đại hôn, ta mua rượu hạnh nàng thích nhất.”

Rượu hạnh đêm đó khiến người ta bất ngờ.

"Phu quân" cũng khiến người ta khiếp sợ.

Ta không biết, hắn có tâm tư với ta từ khi nào, cũng không biết, người vốn dĩ mỗi lần gặp mặt đều dời đi tầm mắt không dám nhìn ta, lại có biểu tình sống động như thế.

Ta vốn định giải thích, nhưng nhìn thần sắc nghiêm túc của hắn, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của hắn, lời giải thích, đột nhiên không thểt thành lời.

Cũng được.

Hắn đã cứu mạng ta. Nếu hắn không ghét bỏ ta, vậy ta có thể ở bên hắn đến suốt cuộc đời.

Khi đó, ta nghĩ như vậy nên nhẹ giọng nói: “À, thiếp nhớ rõ, chàng là phu quân của thiếp, Tạ Cữu...”

[Bạn đang đọc Đều theo ý chàng được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]

06

Ta không biết Tạ Cữu làm thế nào có thể rời khỏi Vân Châu, vượt qua trăm dặm đến Lương Châu thành cứu ta.

Đoạn thời gian đó cũng không có sức lực để suy nghĩ, hắn làm cách nào để cướp ta từ trong tay Diêm Vương trở về.

Ta chỉ biết là, hắn mời lang trung tốt nhất Vân Châu đến trị thương cho ta, cũng giúp ta tìm phương pháp bí truyền gần như thất truyền, trị thương trên mặt ta.

Trị thương trên mặt rất đau, cần phải khoét thịt thối rữa, lại thay da người mới c..hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/deu-theo-y-chang/2.html.]

Sau khi vết thương lành, dung mạo của ta đã không còn giống như trước nữa. Đối với việc này, Tạ Cữu rất vui vẻ. Hắn nói: "A Ngu, đổi một khuôn mặt khác chính là được sinh ra lần nữa, từ nay về sau chỉ cần là chính mình. Không cần để ý đến ta, nàng từ từ tiếp nhận ta trở lại, ta sẽ chờ nàng."

Hắn nói được làm được.

Mặc dù gọi là phu thê nhưng chưa bao giờ vượt quá khuôn phép. Chỉ là mỗi lần gặp người khác, đều phải mang ta theo, nghe người ta gọi ta một tiếng "Tạ phu nhân".

Hắn thích nghe người khác khen ta xứng đôi với hắn. Nhưng có lẽ bởi vì ta chưa từng chủ động đáp lại, hắn chưa bao giờ an tâm.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Ba năm này cùng người khác dự tiệc, thường xuyên hữu ý vô tình nhắc tới tên Thẩm Vấn An, cũng sẽ cố ý nói chuyện với người khác về chuyện sau khi loạn Lương Châu được dẹp yên, Thẩm Vấn An từng ở trong bãi tha ma ngoài thành Lương Châu, không ngủ không nghỉ tìm t.h.i t.h.ể phu nhân của hắn ba ngày.

Cũng nói chuyện sau khi phu nhân của Thẩm Vấn An qua đời, hắn bệnh nặng ba tháng, rất là thương tâm.

Thậm chí Tạ Cữu còn thấp thỏm bất an hỏi ta: "A Ngu, nàng nói xem nếu phu nhân của hắn còn sống, biết hắn thâm tình như thế, sẽ tha thứ cho hắn phải không?"

Khi hắn thăm dò, luôn không dám nhìn thẳng vào mắt ta, giống như bây giờ, cẩn thận từng li từng tí: “Phu nhân, rượu hạnh kia không biết còn có phần cho Thẩm huynh không?”

07

Một tiếng "phu nhân" khiến Thẩm Vấn An ở phía đối diện đột nhiên hoàn hồn.

“Phu nhân? Không biết vị phu nhân này tên gì? Nhà ở nơi nào? Tuổi tác bao nhiêu?” Hắn không nhìn Tạ Cữu, tầm mắt dính chặt trên người ta.

Vẻ mặt hắn có chút không bình tĩnh, nhấn mạnh hai chữ "Phu nhân".

Ta có chút bất ngờ.

Từ trước đến nay Thẩm Vấn An luôn rất bình tĩnh, kiềm chế, vui buồn không thể hiện trên mặt. Đây là lần đầu tiên ta thấy tâm tình hắn bất an như thế.

Lúc này, hắn nắm chặt chén rượu, hỏi dồn dập, giống như muốn tìm ra chút sơ hở từ biểu tình của ta.

"Ta thấy phu nhân có khuôn mặt hiền hậu, cực kỳ giống thê tử đã mất của ta. Không biết ngươi đã nghe nói đến nàng chưa, nàng là người nhà họ Chung ở Lương Châu, tên là Chung Lê...”

Hai chữ "Chung Lê" vừa thoát ra, nụ cười trên mặt Tạ Cữu liền cứng đờ. Hắn thu lại thần sắc, muốn mở miệng, lại bị ta nắm tay lại, lặng lẽ trấn an.

"Tục danh của cố phu nhân, ta có nghe nói qua. Trên đời này có rất nhiều người giống nhau, có lẽ phu nhân của ta và phu nhân Thẩm công tử cũng có duyên, phải không?”

Vừa dứt lời, sắc mặt Thẩm Vấn An ở phía đối diện lập tức u ám.

Ta lại vờ như không nhìn thấy. Quay đầu nhìn về phía Tạ Cữu gọi hai chữ "phu quân" làm cho hắn sững sờ, ánh mắt Tạ Cữu dần mừng rỡ.

Ta khẽ thở dài cười yếu ớt, nói một câu hai nghĩa: "Phu quân gần đây trí nhớ càng ngày càng không tốt. Rượu hạnh mấy ngày trước chàng vui quá nên uống hết rồi, làm gì còn thừa?"

 

Loading...