Dệt lại mùa yêu - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:17:03
Lượt xem: 126

Chuyện cũ ùa về, mặt tôi đỏ bừng cả lên.

Năm đó, Hoắc Cứu vẫn còn là một anh thợ sửa xe ngây thơ và biết kiềm chế tính tình. Anh thường hay mặc bộ đồng phục với áo phông trắng để che đi cơ bắp săn chắc của mình. Khi không cười, anh trông có phần hơi dữ tợn, nhưng vẫn rất đẹp trai.

Tôi đã lợi dụng sự ngây thơ đó, giả vờ làm một đóa hoa trắng gia cảnh nghèo khó, thương người. Tất nhiên, không tốn quá nhiều thời gian để tôi chinh phục được

Hoắc Cứu, cả về thể xác và trái tim.

Sau khi đã xác nhận mối quan hệ, tôi càng "bất lương" hơn. Tôi làm nũng gọi anh ấy là Daddy, rồi câu cổ anh hôn lấy hôn để. Hoắc Cứu dĩ nhiên không có cách nào phản kháng với tôi, tình yêu trong mắt anh ấy ngày càng mãnh liệt hơn.

Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy chiếc cờ lê anh giấu trong tủ. Đó không phải là kỷ vật của Hoắc gia sao?

Hoắc Cứu, anh ấy vậy mà lại là thái tử gia của thế giới ngầm, người đã mất tích sau khi các cuộc nổi loạn xảy ra?

Có người nói Hoắc Cứu là một kẻ rất tàn nhẫn và ghét nhất là việc bị lừa dối. Nếu vậy, khi anh khôi phục trí nhớ, liệu có khi sẽ băm vằm tôi ra không? Quan trọng hơn là, tôi còn từng làm tổn thương người thân quan trọng nhất của anh ấy...

Nghĩ đến đây tôi không khỏi run lên sợ hãi, sau đó, vội vã thu dọn đồ đạc rồi bỏ chạy ngay trong đêm. Cuộc trốn chạy này thế mà lại kéo dài tận ba năm.

Những đầu ngón tay nóng hổi của Hoắc Cứu miết thật mạnh lên môi tôi, đưa tôi trở về với thực tại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/det-lai-mua-yeu/chuong-2.html.]

Anh thấp giọng hỏi tôi: "Ninh Ninh, em còn chạy nữa không?"

Trong mắt anh hiện lên một cơn bão ngầm khó đoán. Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc chua chát trong lòng mình, nở nụ cười vờ như không quan tâm: "Không chạy nữa. Em sợ anh sẽ giet em mất".

Giữa câu nói nửa đùa nửa thật của tôi, Hoắc Cứu rút tay lại, đôi mắt đen láy nhìn tôi, đột nhiên cười lớn: "Yên tâm, anh sẽ không giet em, anh chỉ..."

Ba từ anh nói tiếp theo khiến vành tai đang giả vờ bình tĩnh của tôi đỏ bừng lên. Vô lại! Mặt dày không biết xấu hổ!

Hoắc Cứu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, như thể lời vừa rồi không phải do anh nói ra: "Ninh Ninh, về nhà với anh đi."

Anh đưa tay về phía tôi, đôi mắt sưng lên vì ham muốn.

Tôi vô thức lùi lại một bước. Ánh mắt anh lập tức tối sầm lại, giơ tay muốn nắm lấy cổ tay tôi. Tôi ngay lập tức phản ứng lại, chui ra khỏi vòng tay anh. Chỉ tiếc là, chưa đi được mấy bước, tôi lại bị Hoắc Cứu tóm lấy gáy.

Anh bế tôi lên rồi vác tôi trên vai như vác một con thú

nhỏ. Tôi vịn vai anh, giơ chân đá thật mạnh vào chân anh, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế từ cánh tay cơ bắp này. Nhưng Hoắc Cứu vẫn bất động, thậm chí còn rảnh rỗi trêu chọc tôi: "Đừng nghịch nữa, anh không muốn làm em ở đây đâu."

Mặt tôi đỏ bừng lên. Đồ xấu xa, ai quan tâm anh muốn ở đâu chứ!

Tôi không chịu nổi nữa, cau mày mở miệng, giọng nghèn nghẹt: "Hoắc Cứu, anh đang đè trúng bụng em đó. Em muốn đi vệ sinh".

Bình luận

0 bình luận

    Loading...