Chạm để tắt
Chạm để tắt

DẦU NGƯỜI CÁ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-25 20:21:48
Lượt xem: 77

Giấy đèn trước đó cũng do anh trai tôi mua, không có tờ nào dư.

Giờ họ cũng chẳng muốn bỏ ra chút nào.

Cha tôi tức giận, “Các người chẳng lo gì, giấy đèn nhà tôi mua, dầu người cá nhà tôi nấu, giờ còn đổ ngược lại lên đầu tôi.”

“Nếu các người thành tâm, có cần học theo tôi không?”

“Khi ngủ với đàn bà thì rộng rãi, mua có tí giấy thì tiếc lên tiếc xuống.”

Trà Sữa Tiên Sinh

“Ngủ với đàn bà thì chúng tôi thấy sướng. Làm chuyện này còn phải cắ..t thịt nhỏ má,,u, sao mà giống nhau được?”

Trưởng thôn luôn đứng về phía đông người hơn, khuyên cha tôi, “Đại Ngư à, anh xem cả làng chài này chỉ có anh là giàu nhất. Hơn nữa người cá cũng c.h.ế.t tại nhà anh, anh vẫn nên chịu trách nhiệm một chút.”

Cha tôi vốn đã không ưa trưởng thôn từ lâu.

Trưởng thôn trước đây dựa vào việc truyền dạy kỹ thuật đánh cá mà tích lũy được chút quan hệ, cha tôi trước đây cũng nịnh bợ không ít lần.

Từ khi có mẹ tôi, ông không nịnh bợ nữa.

Xắn tay áo lên, định đấu một trận với trưởng thôn.

Khi dân chài bảo vệ trưởng thôn định đánh nhau với bố tôi, anh trai tôi lại ra làm người hòa giải.

“Để con đi mua, tiện thể con muốn lên trấn mua ít sách về xem.”

Cha tôi hừ lạnh một tiếng, chỉ cần không phải tiền của ông, ông sẽ không ngăn cản.

Ông châm chọc, “Mày hào phóng thật đấy, sau này không có tiền cưới vợ thì đừng có tìm tao.”

Anh trai dẫn tôi lên trấn, bảo tôi giúp mang đồ.

Sau khi trở về, dân chài không dám lười biếng nữa, ngoan ngoãn nhỏ máu. Một lớp mỏng nhanh chóng đông lại.

Anh trai lại lấy ra hạt tiêu đen, chia cho mọi người, “Con nghe nói cho cái này vào m.á.u thì không bị đông.”

Cha tôi trừng mắt nhìn anh, “Chúng ta tự dùng là được rồi, mày lo ch**ết sống của họ làm gì!”

Lần này, đèn trường minh được thắp sáng và bay lên không, cả quá trình không có chuyện gì xảy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dau-nguoi-ca/chuong-5.html.]

Dân chài thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như vừa thoát ch..ết.

Nhà nào cũng còn thừa lại không ít dầu người cá.

Dân chài liếc mắt nhau, “Trước đây đạo trưởng nói là dầu này một giọt có thể cháy vài ngày đúng không?”

“Vậy thì chỗ dầu còn lại này có thể dùng rất lâu, chúng ta không cần lãng phí dầu và sáp ong nữa!”

Nói xong, họ định mang chỗ dầu người cá còn lại về nhà.

Cha tôi không chịu, “Khoan đã, đây là dầu người cá của nhà tôi, nếu không phải để cứu mạng các người, tôi đã không chia sẻ.”

“Trả lại cho tôi.”

“Nếu không tôi dù c.h.ế.t cũng kéo các người theo.”

Lần này anh trai tôi cũng im lặng, anh cũng cho rằng chỗ dầu người cá này nên được thu hồi lại.

Tôi cũng im lặng, lần này họ lại không sợ xui xẻo nữa sao?

Tôi nhỏ giọng nói, “Anh, đốt dầu này liệu có không may mắn không?”

Tôi lấy hết can đảm nháy mắt với anh trai.

Anh tôi hiểu ý, lớn tiếng nói, “Em gái nói đúng đấy. Bố, dầu này chắc chắn cũng có oán khí, nếu không tại sao đạo trưởng lại bảo chúng ta đốt nó?”

Dân chài nghe thấy, đều lộ vẻ ghê tởm và sợ hãi, không ai muốn lấy nữa.

“Xui xẻo như vậy, thôi chúng ta không lấy nữa, anh giữ lại mà làm báu vật đi.”

Trưởng thôn nhìn sâu vào bố tôi, “Đại Ngư à, anh người không thể quá tham lam!”

Nói xong, ông ta khoác tay đi.

Chúng tôi thu gom lại dầu người cá, cha tôi mừng rỡ, “Lần này có thể đốt đến lúc tôi ch..ết, cả đời không cần mua dầu đèn nữa.”

Rõ ràng ông đã rất giàu có, nhưng vẫn keo kiệt.

Đúng lúc mọi người tưởng rằng mọi chuyện đã yên bình thì đêm đó trên biển lại vang lên tiếng hát bí ẩn.

Rõ ràng hơn trước, oán hận nặng nề hơn.

Loading...