Chạm để tắt
Chạm để tắt

DẦU NGƯỜI CÁ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-25 20:21:23
Lượt xem: 66

Bố tôi thấy tôi liền đ..á cho tôi một cái, “Đồ vô dụng, khóc cái gì mà khóc. Người không biết còn tưởng chúng ta đối xử với mày tệ lắm!”

“Tao đã nói bao nhiêu lần rồi đừng có làm bộ ấm ức trước mặt người ngoài?”

“Tao nuôi mày lớn thế này, đ..ánh mày vài cái thì sao? Khóc, khóc, đàn bà chỉ biết khóc.”

Bố tôi còn định đá..nh nữa, anh trai vội ngăn lại, “Bố, nếu bố đá..nh hỏng em gái, ai làm việc đây?”

Bố tôi dừng tay, nghi ngờ nhìn anh trai, “Mày gọi nó là em gái? Quan hệ của các người từ khi nào tốt thế?”

Anh trai gãi đầu, cười hiền lành, “Chẳng phải là vì mẹ nó ch..ết rồi, thương hại nó một chút thôi mà.”

Bố tôi tin ngay, ông biết anh trai tôi vốn dĩ là như vậy, “Chỉ có mày là tinh ranh, con bé đó có gì đáng thương chứ.”

“Nha đầu thối, trông coi lửa cho anh, anh về ngủ đây.”

Anh trai liếc nhìn tôi, cảnh cáo phải nghe lời, rồi theo bố về.

Suốt đêm, tôi tự tay luyện x..ác mẹ.

Mây đen dần kéo đến, ánh trăng bị che khuất. Không còn ánh sao, cả bầu trời đều đen kịt, chỉ có ánh lửa leo lét tại đây.

Trong dầu người cá vàng óng, có một chút ánh sáng đen huyền ẩn hiện.

Tôi vớt ra một viên ngọc đen bóng.

Trà Sữa Tiên Sinh

Rõ ràng vớt ra từ nồi dầu sôi, vậy mà nó lại lạnh buốt.

Tôi như nghe thấy tiếng thì thầm mơ hồ, dịu dàng, thân thiết.

...

Tôi chạy về nhà, xông vào phòng anh trai, lay anh dậy.

“Anh, mau xem cái này! Em vớt được từ nồi dầu.”

Anh trai cầm viên ngọc, sắc mặt ẩn hiện trong đêm tối, “Em đi làm việc tiếp đi, ngày mai anh sẽ lên trấn mua ít sách cổ về tra cứu.”

Ngày hôm sau, mỗi nhà trong làng chài đều nhận được một nửa chén dầu người cá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dau-nguoi-ca/chuong-4.html.]

Lúc làm đèn trường minh, mọi người đều miễn cưỡng không muốn làm.

Cha tôi đương nhiên cũng không muốn, “Chuộc tội gì chứ, tao chẳng có tội gì cả.”

“Người cá là do tao nhặt về, nếu không có tao, cô ta đã c..hết từ lâu rồi. Mạng của cô ta là của tao cho.”

“Tao cho cô ta sống thêm gần hai mươi năm, thế mà còn lấy ân trả oán.”

Vừa chửi rủa, ông vừa keo kiệt lấy kim chích vào tay, nhỏ vài giọt m..áu vào nước.

Má..u lan ra, nước nhuộm thành màu hồng nhạt, bố tôi rút tay về.

Giấy đèn và tim đèn màu trắng bị ném vào, nhuốm lên màu hồng nhạt gần như không nhìn thấy, rồi được vớt ra.

Dân chài đều bắt chước, làm qua loa.

Đèn trường minh làm xong, khi chuẩn bị thêm dầu người cá, mặt biển vốn yên bình đột nhiên nổi sóng gió.

Gió âm thổi tới, thuyền của dân chài neo trên bờ biển bị lật úp, biến mất không dấu vết.

Bờ biển hoàn toàn không còn vật che chắn, gió thổi vào bờ, cát biển làm mờ mắt người.

Mở mắt ra, dầu nhân ngư vẫn nằm yên trong chén, còn đèn trường minh bị cuốn lên trời, trở nên rách nát rồi rơi xuống biển.

Trăm ngọn đèn trường minh, ngàn mảnh giấy đèn vỡ.

Chúng nổi trên mặt biển từ màu trắng hồng dần hóa thành đỏ thẫm.

Như là một lời cảnh cáo đến từ biển cả.

Mọi người đều sợ ngây người, không ít người ngã lăn ra đất, lăn lộn bỏ chạy.

Còn có vài người tức giận nhìn cha tôi.

“Lý Đại Ngư, nhìn xem mày gây họa gì đây, chắc chắn là mày chọc giận nhân ngư rồi.”

“Nếu không phải tại mày, giờ này chúng ta đã thắp xong đèn trường minh rồi.”

“Giờ thì hay rồi, không chỉ lãng phí m,,áu của chúng ta, còn phải mua lại nguyên liệu. Trưởng thôn, ông xem chuyện này chi phí có phải nên là nhà Lý Đại Ngư lo không?”

Vài người hùng hổ nhìn trưởng thôn.

Loading...