Chạm để tắt
Chạm để tắt

DẦU NGƯỜI CÁ - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-28 10:05:58
Lượt xem: 56

Đêm đó, cha tôi bị anh tôi tự tay gi..et chets. Những người sống sót trong làng lần lượt kéo nhau phá hủy bàn thờ ngoài biển.

Anh tôi để tiêu diệt quỷ anh sá,t, đã dùng ngọc trai gi..ết ch..ết những người này.

Anh kéo tôi ở lại canh giữ bàn thờ suốt một ngày một đêm.

Anh nói: “Em gái, thật ra anh chưa bao giờ chạm vào mẹ. Khi cha nghĩ ra ý định bán mẹ cho những người đàn ông trong làng, anh không đồng ý.”

“Nhưng em cũng biết, chúng ta không thể khuyên ngăn được cha.”

“Anh chỉ có thể thường xuyên vào phòng của mẹ, như vậy người khác không vào được.”

Tôi ôm gối, không nói một lời.

Chắc chắn anh ấy đang nghĩ rằng dù sao thì cha mẹ tôi cũng đã ch..ết, không có bằng chứng, anh ấy nói gì cũng được.

Nhưng sau khi anh ấy vào phòng mẹ, rõ ràng tôi đã nghe thấy vô số lần tiếng khóc thút thít.

Tôi sợ anh ấy dùng ngọc trai gi..ết tôi, kể từ khi cha tôi ch..ết, tôi không dám đối diện với anh ấy nữa.

Anh ấy lải nhải không ngừng, muốn tôi đừng sợ anh ấy.

"Về sau chỉ còn lại anh em mình nương tựa lẫn nhau, em phải nghe lời anh, đừng để người khác lừa nữa."

Trà Sữa Tiên Sinh

Anh ấy đang nói về đạo sĩ sao?

"Trong làng chài còn chín bé gái, cha nói đúng, chúng ta có thể nuôi chúng. Sau này dù là để làm vợ anh hay bán đi, đều có lời không lỗ."

"Cuộc sống sau này của chúng ta chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn.”

Thấy không, bản chất của anh tôi giống y hệt cha tôi.

Tôi không thể có chút hy vọng nào vào anh ấy.

Ngày thứ hai sau khi cha tôi ch..ết, đạo sĩ đến.

Ông vừa thấy anh tôi, liền nhíu mày, "Sao trên người cậu lại thêm nhiều âm khí thế này?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/dau-nguoi-ca/chuong-10.html.]

Anh tôi cười gượng, "Chắc do canh giữ bàn thờ nên không ngủ được."

Đạo sĩ có vẻ khó hiểu nhưng không nói gì thêm.

"Các người đã bàn bạc xong chưa?"

Anh tôi nhìn tôi thật sâu, "Đợi ngài thu hết tà khí, tôi sẽ để em gái đi với ngài. Không cần tiền, tôi không phải bán em gái."

Đạo sĩ mỉm cười, "Như vậy là tốt nhất."

Khi trời quang mây tạnh, đạo sĩ thu lại túi chứa âm khí, đóng miệng túi lại.

Ông ấy nói một cách u ám: "Tôi nghe nói cậu đã lấy ngọc trai của mẹ cô gái này, không biết có thể trả lại không?"

Anh tôi ngơ ngác trong chốc lát, không tin nổi nhìn tôi.

Lúc này tôi đã đứng sau lưng đạo sĩ.

Đạo sĩ nói tiếp: "Ngọc trai là yêu đan của người cá sau khi họ chết. Thực ra không còn tác dụng gì, chỉ là một viên ngọc thôi, không đáng bao nhiêu tiền."

Đạo sĩ có vẻ không biết mẹ tôi đang ẩn trong ngọc trai, ông nghĩ rằng mẹ tôi cũng bị ông thu vào túi chứa âm khí.

Nhưng trong mắt anh tôi, đạo sĩ không chỉ muốn dụ tôi đi mà còn muốn lấy đi thứ bảo mệnh của anh ấy.

Nhận ra mình bị tôi lừa, anh ấy lên cơn điên.

Trong khoảnh khắc đó, anh ấy bỗng hoá rồ, cười thật to.

“Được lắm, tôi sẽ đưa cho các người.”

Anh ấy nắm chặt viên ngọc, nắm đ.ấ.m đầy khí đen, đập mạnh vào đạo sĩ.

Đạo sĩ đã già, dù có thuật pháp nhưng không kịp né tránh. Lão đạo sĩ bị đánh trúng, miệng phun m.á.u tươi, ngã gục xuống đất.

Anh tôi đứng trên cao, "Nói đi, ông còn muốn gì nữa?"

Đạo sĩ trừng mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn anh tôi.

Loading...